Chương 37

"Tôi chỉ là một đứa con hoang."

Chợt nhớ đến lời nói của Jungkook lúc trước. Cậu hơi cau mày, ngồi thẳng người, bắt đầu suy ngẫm. Jungkook chỉ là một đứa con hoang? Vậy có nghĩa Baekhyun và Chanyeol không phải thật sự là baba và papa của y ư? Jungkook muốn bảo vệ gia đình mình? Phải chăng chuyện này không liên quan đến Baekhyun và Chanyeol không? Hay còn gì nữa?

Jungkook vội lật cuốn nhật kí ra, đọc lần lượt từng trang một.

"Ngày 15/04/3010, "Hãy yêu một lần thử xem", đó là suy nghĩ đầu tiên của tôi khi gặp các anh, những con người đẹp trai như một thiên thần, nhưng lại tàn ác như một con ác quỷ."

"Ngày 17/04/3010, cứu rỗi linh hồn đầy tội lỗi của tôi, chính là các anh."

"Ngày 20/04/3010, tôi chỉ mong ước một điều, tôi không phải là một đứa con hoang.

"Ngày 22/04/3010, khỏi sự ràng buộc của thế giới, tôi cảm thấy vô cùng tự do."

"Ngày 24/04/3010, con đường tình yêu này quá dài và quá cám dỗ khiến tôi không nhịn được cứ mãi đi vào. Để rồi... tôi phải tổn thương."

"Ngày 1/05/3010, "ác độc và đê tiện", tại sao bọn họ lại nói tôi như thế? Chỉ là một trinh tiết nhỏ bé, hà cớ gì phải làm quá lên như thế? Chắc gì bọn họ đã còn trong trắng như tôi lúc mười sáu tuổi?"

"Ngày 3/05/3010, "quỷ điếm ở quán bar", ai cũng đều nói tôi như thế. Chỉ là một đoạn video tình ái, tại sao lại có thể đày tôi làm trai bao? Chỉ trách... miệng lưỡi của con người thật đáng sợ."

"Ngày 5/05/3010, "Này, đừng yêu chúng tôi nữa." Thì ra, một lời nói từ chối còn không tàn nhẫn bằng một câu đừng yêu nữa...

Quyển nhật kí nhỏ xinh chỉ có một vài dòng chữ. Từng đoạn nhật kí đều rất ngắn, nhưng lại có mấy câu khá kì lạ khi đọc lên. Sau khi nhìn kĩ lại mấy dòng chữ, cậu kinh ngạc trừng to mắt.

HÃY CỨU TÔI KHỎI CON ÁC QUỶ NÀY!! Một câu nói đột nhiên hiện ra khi ghép lại những từ đầu tiên trong câu với nhau.

Suy nghĩ đầu tiên của Jungkook chính là, "CLGT (Cần Lời Giải Thích)!! Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy chứ?"

Một con ác quỷ? Đó là ám chỉ ai? Và, "con ác quỷ" đó đã làm gì khiến cho Jungkook phải tuyệt vọng đến mức này?

Tim cậu khẽ run lên, một cảm giác kinh hãi đột nhiên xuất hiện trong tâm trí. Tưởng chừng có nhiều manh mối sẽ rất tốt, thật không ngờ... càng có nhiều, lại càng rối rắm. Khúc mắc này còn chưa mở được lại thêm một khúc mắc khác còn khó mở hơn.

Người thân chủ này của cậu mang trên mình quá nhiều bí mật, và rồi... y đã quyết định giải thoát nó bằng cách chết đi, nhưng mà, những bí mật ấy lại bị chôn vùi bởi cái chết ấy!

Quyển nhật kí chỉ được viết trong tám ngày cách xa nhau. Mỗi ngày, cách viết đều từ từ thay đổi. Ba trang đầu tiên, cũng chính là chỉ ba ngày khác nhau, chữ viết rất đẹp đẽ và dịu dàng, chỉ cần nhìn cách viết chữ cũng đủ khiến người ta biết được rằng cậu rất hạnh phúc khi viết lên những dòng chữ này.

Trang thứ bốn, chữ viết hơi có chút nguệc ngoạc, thể hiện tâm trạng lúc đó của cậu vô cùng không tốt. Trang thứ năm và thứ sáu, dòng chữ viết nhẹ đến mức khiến người ta cảm thấy rằng chỉ cần một giọt nước cũng đủ khiến nó phải tan đi và nhăn nhúm lại, đau đớn và thê lương vô cùng, đó chính là điều cậu cảm nhận được. Trang cuối cùng, dòng chữ trở nên 'yếu ớt', dù nó cũng không khác gì hai trang trước, nhưng lại có chút thương tâm, nỗi đau khi bị người mình yêu từ chối.

Cuối cùng, điều cậu có thể kết luận là, cảm xúc của thân chủ thay đổi theo từng khoảng thời gian ngắn, chỉ trong một vài ngày, từ cảm giác hạnh phúc đứng trước những thiên thần thì liền bị bọn ác quỷ đội cái lốt 'thiên thần' ấy đày xuống đáy Địa Ngục.

Thì ra, khoảng cách giữa Thiên Đường và Địa Ngục cũng đâu có xa đến mấy, mà thậm chí ngược lại còn rất gần. Đứng trước người tưởng chừng như là người duy nhất mình động tâm, thật không ngờ, chính những người ấy đã khiến mình phải chịu cực khổ tột cùng.

Khoảng cách ấy... đơn giản là chỉ cần một lời nói, một cảnh tượng hay một giọt nước mắt thôi cũng đủ khiến con người ta vì một giây do dự liền bị vấp vào vực sâu ngã xuống đáy Địa Ngục sâu thăm thẳm, để rồi, phải quay đầu mở to mắt chứng kiến nụ cười ác quỷ ấy...