*Lạch cạch lạch cạch* Tiếng bấm bàn phím không ngừng vang lên trong căn phòng sáng đèn. Jungkook ngồi trước máy tính, bắt đầu tìm kiếm tên "Jeon Jungkook".
Có hàng nghìn kết quả xuất hiện, nhưng mấy cái đầu lại khiến cậu không nhịn được nhíu mày. "Jeon thiếu đã không còn là một xử nam" hay "Jeon thiếu là người đồng tính luyến ái".
Không còn là xử nam? Jungkook vội vàng lấy ra một tờ giấy được giấu trong hộp bàn. Chính là tờ giấy mà cậu đã tìm thấy ở khách sạn. Cậu mở giấy ra, là ngày 15/06/3010, tin tức lại được đăng vào ngày 23/5/3010. Vậy chứng tỏ
Jungkook vẫn là một đứa trẻ trong trắng, chưa hề mất đi trinh tiết. Không lẽ lúc đó Jeon gia không có đủ năng lực để bao che cho cậu việc này? Trừ phi...
Jungkook trừng to mắt. Trừ phi
Jungkook không đưa cho bọn họ xem! Video loạn ái ấy không phải là giả, vậy có nghĩa là thân chủ cố tình làm như vậy! Nhưng... tại sao? Tại sao lại có thể vì một điều gì mà có thể hi sinh cả trinh tiết của mình?
Ngay lập tức, một tin tức khác lại khiến cậu kinh hãi. "Con trai cả của Jeon gia - Jeon Junghyung đã thành công cứu Jeon thị khỏi bờ vực phá sản."
Trùng hợp thế sao? Chuyện thứ nhất Junghyung nên làm phải là bao che cho em mình, tại sao lại đi cứu Jeon thị? Không lẽ, hai người đã thông đồng với nhau tạo ra kế hoạch này? Nhưng vì lí do gì? Tại sao
Jungkook lại có thể tuyệt tình đến vậy?
Trong phút chốc, cậu cảm thấy sợ hãi, một sự sợ hãi tưởng chừng như sẽ không bao giờ xuất hiện trên người cậu. Bởi, cậu nhận ra... thân chủ của cậu - Jeon Jungkook thật đáng sợ!
Nếu suy đoán của cậu không nhầm thì
Jungkook và Junghyung đã hợp tác với nhau để làm việc gì đó, nhưng người chịu thiệt lại chính là thân chủ, còn Junghyung lại được mọi người vinh danh.
Jungkook nhíu mày, coi lại đoạn video kia. Đoạn video dài khoảng hơn ba phút, bắt đầu từ lúc người đàn ông kia cởi đồ của
Jungkook, lộ ra một thân hình trắng nõn vô cùng nhỏ bé hoàn toàn đối lập với thân hình to lớn của người đàn ông, rồi anh ta bắt đầu cúi người xuống, hôn mơn mớn lên người cậu, sau đó là một cảnh hoan ái khiến người ta đỏ mặt.
Nhưng đó là người ta, chứ không phải cậu! Jungkook im lặng nhìn chăm chú biểu cảm của
Jungkook. Lúc đầu,
Jungkook phản kháng mạnh mẽ, người đàn ông kia cúi xuống bên tai cậu, nói nhỏ một cái gì đó, rồi
Jungkook trở nên bình thản lạ thường.
Điều đó làm cậu cảm thấy ám ảnh. Làm gì có ai lúc đang làʍ t̠ìиɦ có thể như thế? Có thể là do hai người họ không hề làm thật, bởi cơ thể của hai người hoàn toàn bị cái chăn dày che mất. Biểu cảm của
Jungkook vô cùng yên tĩnh, không một chút gợn sóng, lâu lâu lại phát ra một tiếng thở gấp.
Cho đến khi đoạn video sắp đến hồi kết, vẻ mặt
Jungkook càng thêm chết lặng, có chút thương tâm, có lẽ, chẳng ai có thể nhận ra nó cả. Không ai biết được rằng,
Jungkook đã tuyệt vọng như thế nào vào phút chót. Chắc hẳn là thân chủ đã suy nghĩ đến mình sẽ sống như thế nào lúc về sau.
Và rồi, một giọt nước trong suốt rơi từ mắt
Jungkook xuống. Video liền kết thúc.
Chỉ là một giọt nước mắt, nhưng lại khiến cho tim cậu đập mạnh bất thường. Có chút cảm giác nhói nhói, nhịp thở có hơi ngứt quãng khó khăn, nước mắt từ khi nào đã lưng tròng.
Chắc là bị ảnh hưởng từ cảm giác của thân chủ, cậu nhận ra được mùi vị của nước mắt. Nó mặn, nó đắng... và đầy chua xót. Từng hương vị khiến cho trái tim cậu thêm khó chịu, có cảm giác như trong đấy, đã có một lỗ bị đυ.c khoét vô cùng to.
Jungkook ôm mặt, cố gắng lau đi những giọt nước mắt chảy xuống, nhưng chẳng rõ lí do vì sao, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Có lẽ, ngay giờ phút này... cậu, lần đầu tiên trong đời bị cảm xúc chi phối đến vậy.
Jungkook lúc đó chỉ mới mười sáu tuổi, vậy mà y đã làm đến như vậy. Rốt cuộc, vì lí do gì... mà y lại có thể bất chấp đến thế?