Chương 32

"Rồi sao nữa? Có chuyện gì xảy ra không?" Baekhyun ánh mắt sáng rực hưng phấn nhìn cậu, phần thân trên đã vì tò mò mà trườn qua bàn ăn, may là thức ăn vẫn chưa được mang đến, nếu không sẽ bị y kéo hết xuống đất mất.

Ngược lại với Baekhyun, Jungkook chỉ lạnh nhạt đáp, "Sau đó là đường ai nấy về, chẳng liên quan gì đến nhau nữa."

Chanyeol kéo Baekhyun ngồi xuống bên cạnh người mình, nhìn cậu, hỏi, "Thế còn con bé Jihyo thì sao?"

Jungkook nhếch môi, đáp, "Cô ta? Sợ đến ngất rồi."

Baekhyun xì một tiếng, giọng điệu có hơi chút trẻ con đanh đá, "Ai biểu dám đυ.ng tôi bảo bối cục cưng của ta chứ! Cho cô ta sợ phát chết luôn đi."

Chanyeol buồn cười xoa nhẹ đầu Baekhyun, nói, "Chuyện dù sao cũng đã qua rồi mà. Em nói như thế cũng đâu được ích gì?"

Baekhyun bĩu môi, khinh thường nói, "Nếu không phải nể tình con bé đó là con gái nuôi của anh hai, em chắc chắn sẽ khiến nó sống không bằng chết!" Ánh mắt Baekhyun xẹt qua tia tàn nhẫn khó nhận thấy.

Nhưng với cậu, ánh mắt đó lại cực kì rõ ràng, Jungkook cười nhạt, hỏi, "Khiến cô ta sống không bằng chết?"

Baekhyun có thù oán gì với Jihyo sao? Ánh mắt ấy khá là đáng sợ nhỉ.

Baekhyun nghe cậu hỏi, rất hùng hổ đáp lại, "Con nhỏ đó đã hại con bị tông xe như vậy đó, nó cũng từng quyến rũ sáu thằng nhóc hôn phu của con đó."

Jungkook híp mắt, giọng nói hơi trầm xuống, "Chính cô ta khiến con bị tông xe ư?"

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Baekhyun và Chanyeol cực kì không tốt. Con trai bảo bối của họ bị tông xe đến hấp hối, còn tưởng chừng như sắp ngừng thở đến nơi, và bọn họ cũng biết rõ ai là người đã khiến con trai bảo bối của mình ra như vậy. Nếu không phải lúc đó anh hai cản lại, Baekhyun có lẽ đã kìm không nổi gϊếŧ chết Jihyo.

Cũng vì anh hai cản không cho mình đòi lại công đạo cho con, Baekhyun có ấn tượng rất xấu về anh ta. Jeon Min - anh trai của Chanyeol, là một con người khá độc tài và tàn nhẫn, chuyện đó cũng chẳng có gì khó hiểu với vị trí chủ tịch công ty xe hơi hàng đầu thế giới của ông ta. Nhưng, Jeon Min lại nhận nuôi Jihyo, một con bé hoàn toàn xa lạ đối với họ, và danh tính mẹ của cô ta vẫn chẳng ai biết được.

Nhìn sắc mặt trầm xuống của hai người, Jungkook cau mày, hỏi, "Ông ta nhận nuôi Jihyo ư? Tại sao chứ?"

Chanyeol đỡ trán, ra hiệu cho phục vụ để đồ ăn lên bàn rồi kêu họ đi ra ngoài, đến khi trong phòng ăn chỉ còn lại ba người, Chanyeol mới nói, "Có người trong Jeon gia nói rằng, anh ấy đã làʍ t̠ìиɦ với một ả điểm nào đó, nhưng không ngờ ngay ngày hôm sau liền có thai, anh ấy tốt bụng nhận nuôi đứa con đó, thế thôi."

"Thế thôi? Chẳng phải quá hoang đường sao?" Jungkook nghi hoặc.

Baekhyun nhún vai, ra vẻ y cũng không biết, "Thật ra nguyên nhân chủ yếu cũng chẳng ai biết được."

Jungkook nheo mắt. Jeon Jihyo? Một đứa con hoang? Qua lời kể của Baekhyun và Chanyeol, Jungkook biết Jeon Min là người vô cùng tàn độc, vậy tại sao lại nhận một đứa con hoang? Chỉ vì cô gái mang thai con mình? Nực cười! Ông ta mà cũng có thể mềm yếu như vậy ư?

Vậy... tại sao? Jihyo có danh tính gì? Jungkook ngẩng đầu, nói, "Gia tộc Jeon gia ở đâu vậy ạ?" Cậu hỏi như vậy là sở dĩ ở đây chỉ là một căn biệt thự lớn mà Jeon gia cũng cấp cho Baekhyun và Chanyeon sống với nhau thôi, còn vị trí của gia tộc chính lại ở nơi khác. Cậu cần phải đến Jeon gia và gặp tận mặt người đàn ông tên Jeon Min kia.

Chanyeol tất nhiên biết ý định của cậu, nói, "Chủ nhật tuần này chúng ta sẽ về Jeon gia ăn cơm."

"Vâng."