Chương 33

Chủ nhật, Jungkook đi đến Gia tộc Jeon gia, Chanyeol và Baekhyun tất nhiên cũng đi theo, bất quá, sắc mặt Chanyeol thì còn bình thường, Baekhyun thì hoàn toàn chẳng hề tốt đẹp gì.

Đến Gia tộc Jeon gia, cậu đi xuống xe, im lặng nhìn ngắm căn biệt thự của gia tộc đứng hàng đầu thế giới. Căn biệt thự nhìn chẳng khác một cung điện lộng lẫy mang đầy hương vị cổ xưa. Những lát gạch trắng đầy sạch sẽ không chút vết bụi, cánh cổng rộng lớn khổng lồ với màu vàng chói loá như gắn vàng. Hai bên đường là những hàng cây xanh mát với một hồ bơi khổng lồ.

Jungkook đi theo người hầu vào cửa lớn. Khi vào trong, đã có rất nhiều người ngồi nói chuyện rôm rả trên bàn ăn, thấy cậu vào thì tiếng nói chuyện đồng loạt tắt ngấm. Cậu lạnh lùng nhìn sang, vẫn đứng yên ở cửa.

Một giọng nói quen thuộc vang lên, "Jungkook? Em vào đây đi. Đứng ngoài đó làm gì?"

Jungkook ngẩng đầu, là Jihyo. Hình như cô ta không sợ cậu như bữa trước nữa rồi nhỉ?

Jungkook bước vào, từng bước chân vô cùng thẳng tắp tiến về phía trước, một chút cũng không để ý đến ánh mắt của mọi người.

Cậu bốn - Jeon San rất vui vẻ chào đón cậu, "Jungkook qua đây ngồi với cậu đi nào."

Jungkook bước tới vị trí ông nói, ngồi xuống, "Cảm ơn."

Baekhyun cười nhạt, nói, "Anh tư à, Kook của em bị mất trí nhớ rồi, anh chăm sóc nó giúp em với nhé."

Jeon San nghe vậy, hơi nhíu mày, giọng nói trầm xuống, "Sao lại như vậy?"

Baekhyun nói vu vơ, "Em cũng chẳng biết ai mà lại dám lái xe tông vào bảo bối của em. Thật ác độc! Nếu để em tìm ra được, ngay cả mắt của ả em cũng sẽ lấy ra."

Mọi người trên bàn ăn đồng loạt rùng mình, Chanyeol bất đắc dĩ nói, "Vợ à, ở đây còn có anh hai, em đừng gây náo loạn như thế chứ."

Baekhyun hứ một tiếng, nhưng vẫn thoả hiệp, "Được thôi. Em sẽ im lặng (một chút)."

Jungkook nghe Baekhyun nói vậy, môi khẽ nhếch lên. Người baba này, cậu cũng khá thích rồi đấy nhé. Vô cùng cá tính!

Jeon Min lạnh nhạt quan sát mọi người đang nói chuyện, khuôn mặt góc cạnh vô cùng điển trai, trên người mặc một cái áo sơ mi và quần tây, dáng vẻ lười nhát cực kì quyến rũ. Với vẻ đẹp như thế, thật đáng ngạc nhiên khi bây giờ ông đã vượt qua ngưỡng tuổi bốn mươi lăm, hơn Chanyeol tới tận mười tuổi là em út.

Jeon Min đúng lúc thấy cậu nhếch môi, trong lòng cảm thấy hoài nghi. Jeon Jungkook? Là đứa cháu của ông bị Jihyo xém nữa tông chết ư? Chẳng phải lúc trước kia, ngay cả đứng trước mặt mình, cậu ta cũng chẳng dám. Thế mà bây giờ, ngay cả một ánh mắt cũng chưa đặt đến người được gọi là chú này.

Jeon Min đứng dậy, nói, "Jungkook, lên thư phòng nói chuyện với cậu."

Mọi người liền im lặng. Jungkook nhìn sang Baekhyun và Chanyeol, thấy hai người họ khẽ gật đầu thì cậu đứng lên đi theo Jeon Min. Nhìn từ phía sau lưng của hai người, bọn họ chợt nhận ra một điều, dù có vẻ cậu nhỏ con hơn Jeon Min rất nhiều, nhưng khí thế... lại không hề thua kém.

Đi đến thư phòng, Jungkook ngồi xuống ghế đối diện Jeon Min, lạnh lùng nhìn ông, chẳng nói lời nào. Jeon Min cũng nhìn cậu, ánh mắt sắc bén hơi híp lại, toả ra hơi thở nguy hiểm như chim đại bàng đang tìm mồi.

Một lúc sau, Jeon Min hỏi, "Cậu là Jeon Jungkook?"

Jungkook cười lạnh, hỏi vòng lại, "Thế chứ chú cho rằng tôi là ai, chú hai?"

Jeon Min hơi cúi đầu, giọng điệu có chút hối lỗi, "Vụ tai nạn đó là do Jihyo gây ra, ta thành thật xin lỗi." Dù ông có kiêu ngạo, tự đại cỡ nào vì cái chức chủ tịch của công ty xe hơi hàng đầu thế giới, ông vẫn giữ một chữ 'tín'!

Xin lỗi? Ông muốn thì đi xin lỗi người thật sự là Jeon Jungkook kia đi. Nếu bây giờ cậu không ở đây, thì chắc chắn thứ nhận được lời xin lỗi của ông ta chỉ là một bộ hài cốt.

Jungkook ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Jeon Min, kiên định nói, "Nếu ông muốn xin tôi tha thứ cho lỗi lầm do con gái cưng của ông gây ra, tôi xin đáp lại là... Không.bao.giờ!"

Bởi, cậu không phải cậu ta! Cậu sẽ không bao giờ tha cho kẻ đã dám đưa mình vào chỗ nguy hiểm.

Có lẽ đến tận sau này, cậu khi nhớ lại suy nghĩ này của mình thì sẽ cười khinh bỉ. Vì... cậu đã tự mình bước vào nơi nguy hiểm nhất trong suốt cuộc đời.