Ánh mắt của cậu làm các anh chết lặng. Ánh mắt ấy... vừa tàn nhẫn, vừa độc ác, vừa lạnh lẽo, và vừa như đang lên án. Lên án những kẻ dám động tới giới hạn cuối cùng của cậu, rằng, cậu sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho kẻ đó!
Và, các anh chưa hề thấy nó trên người cậu lúc trước kia. Jungkook lúc trước làm sao mà có thể máu lạnh đến thế chứ? Trong vòng gần một tuần, chỉ chưa đến bảy ngày, cậu đã mang đến cho các anh từ bất ngờ này đi đến bất ngờ khác.
Các anh thề! Đây là lần đầu tiên, trái tim các anh rung động đến thế. Một cảm giác sợ hãi, thương hại, và cũng khá đau lòng khi nhìn thấy cậu như vậy. Lí do ư? Thật ra... đến cả các anh cũng không xác định được.
Hình ảnh của một cậu con trai mười tám tuổi lạnh lùng nhìn các anh và nói ra lời khıêυ khí©h khiến các anh vô cùng tức giận.
Hình ảnh của một cậu con trai mười tám tuổi đầy đa cảm nói rằng ngay cả Diêm Vương cũng chẳng muốn lấy mạng của mình khiến các anh phi thường đau lòng.
Hình ảnh của một cậu con trai mười tám tuổi sắc bén cảnh cáo khiến các anh sợ hãi.
Hình ảnh của một cậu con trai mười tám tuổi tàn nhẫn dùng chân đè lên cái bàn khiến cho mấy cô gái nữ sinh bị ngộp thở chết khiến các anh cảm thấy rùng mình.
Chỉ trong một thời gian rất ngắn, cậu đã xuất hiện trước mặt các anh với những hình ảnh khác biệt. Nhưng chung quy, chỉ có một điều vẫn chưa hề thay đổi, đó là khuôn mặt và cả hình dáng của cậu. Nó vẫn xinh đẹp và nhỏ nhắn như bao ngày nào. Cơ mà, sau khi xem xét kĩ lại, các anh chợt nhận ra rằng, cậu đang thay đổi với tốc độ chóng mặt. Cậu không còn là cậu con trai mười tám tuổi sống nội tâm trước kia nữa, cũng chả còn là một đứa trẻ im lặng trầm mặc mang tâm trạng của một người trưởng thành. Cậu, đang thay đổi!
Jimin cười nhạt, nói, "Jungkook, tôi thề là em hiện tại làm tôi vô cùng hứng thú đấy nhé."
Nam Joon bước tới gần cậu, trực tiếp lơ đi ánh mắt kinh hãi của Jihyo đang ngã khuỵ dưới đất, anh vuốt nhẹ cằm cậu, giọng nói trầm thấp quyến rũ, "Em đang thay đổi." Nghe tưởng chừng như câu hỏi, nhưng chính giọng nói chắc chắn của anh chẳng cần đến câu trả lời của cậu.
Taehyung cười lạnh, hơi híp mắt lại, nói, "Có quá nhiều Jungkook trong trí nhớ của tôi, đâu mới thật sự là em?"
Yoongi không đợi cậu nói tiếp, mà thật ra cậu cũng chẳng muốn nói, Yoongi cười khẩy, khinh khỉnh nói, "Dù có nhiều Jungkook đi chăng nữa, thì đó vẫn là Jungkook."
Đúng! Dù cậu vui, buồn, tức giận, hay gì đi chăng nữa, cậu vẫn là Jungkook. Cậu cười đâu có nghĩa là cậu vui, và cậu khóc cũng chẳng có nghĩa là cậu buồn. Cậu muốn làm gì thì làm, nói gì thì nói, muốn thể hiện gì ra ngoài thì thể hiện, không hề bận tâm đến mọi thứ xung quanh.
Ho Seok tiếp lời, "Jungkook, em thật sự vô cùng quyến rũ. Phải chăng... tôi đã rơi vào lưới tình?" Lời nói của anh sến súa đến mức cả các anh cũng khinh thường liếc sang.
Seok Jin nhếch môi, nhìn thẳng vào mắt Jungkook, cậu cũng không sợ hãi gì liền lập thức đối mặt với anh, Jin nói, "Tôi nghĩ, từ giờ trở đi... em đừng mong sẽ có cuộc sống yên bình nữa." Một câu nói vô cùng bá đạo. Em đừng mong sẽ có cuộc sống yên bình nữa! Giọng điệu kiên định của Seok Jin khiến cậu hơi kinh ngạc.
"Tại sao?" Jungkook nhíu mày, hỏi.
Seok Jin cười nhẹ, đáp, "Bởi... tôi đã nhắm em rồi."
"Vì tôi đã nổi lên lòng hứng thú với em rồi, nên em đừng hòng thoát khỏi tay tôi. Dù có phải đi xuống cả vùng Địa Ngục đầy dung nham lửa nóng, tôi cũng sẽ mặc kệ Diêm Vương mà kéo em trở về!"