Chương 19

Jungkook đứng thẳng người, khuôn mặt ngẩng cao không hề bị hơi thở mạnh mẽ của các anh che lấp, mà ngược lại, cậu càng mạnh mẽ hơn nữa. Đôi mắt nâu to tròn loé lên ánh sáng kiên định rực rỡ hơn bao giờ hết. Tựa như... cậu sẽ không bao giờ bỏ cuộc nữa... cũng tuyệt đối sẽ không thua cuộc!

Bàn tay cậu nắm chặt, đôi môi mím lại, sát khí quanh người vốn đã cực lực che giấu không biết là vô tình hay cố ý mà lan toả khắp căn phòng rộng lớn. Lạnh lẽo, đáng sợ, tàn nhẫn... tất cả những từ này còn không thể nào nói rõ ra được cậu lúc này.

Các anh đồng loạt nhíu mày. Rốt cuộc vì sao mà chỉ trong phút chốc... cậu có thể đùng đùng sát khí như thế chứ? Ánh mắt của cậu khiến các anh có chút run rẩy, chỉ trong một khoảnh khắc, một cỗi sợ hãi nhỏ bé đột nhiên xuất hiện trong lòng. Các anh... mà cũng có thể sợ một con người nhỏ bé như cậu sao?

Nhìn các anh đang sững sờ, Jungkook nhếch môi, giọng điệu không nghe ra một chút châm biếm, "Kẻ mạnh không thể lúc nào cũng ngẩng cao đầu, cũng tuyệt đối đừng bao giờ cúi thấp đầu. Kẻ mạnh không thể lúc nào cũng đi khıêυ khí©h người khác, lỡ nào các người lại đυ.ng phải kẻ còn mạnh hơn mình thì sao? Trên thế gian này, không có kẻ mạnh nhất, chỉ có kẻ mạnh hơn! Nếu anh có thể đứng đầu thiên hạ, thì ắt hẳn còn có một người có thể đứng đầu cả hành tinh này, chẳng qua, người đó chỉ không muốn tham gia làm một việc phiền phức như vậy thôi."

Các anh nhìn ra cậu không hề trêu chọc mình, thậm chí còn có vẻ động viên(?), điều này khiến các anh không nhịn được có chút khó hiểu. Một con người cũng có thể thay đổi cảm xúc trong nháy mắt như thế ư?

Taehyung nhíu mày, hỏi, "Cái này... cậu đang dạy bảo bọn tôi?"

Jungkook cười khẩy một tiếng, đáp, "Đâu phải. Tôi chỉ đơn giản là đang cảnh báo các người thôi."

Các anh im lặng, chỉ nhìn chằm chằm cậu, trong lòng vang lên cùng một câu hỏi. Người này... là Jeon Jungkook?

Jungkook nhướn mày, lạnh nhạt nói, "Đừng đυ.ng phải những kẻ mình không nên đυ.ng." Đây chính xác là một lời cảnh báo!

Không đợi các anh nói thêm lời nào, Jungkook cầm cặp lên, chậm rãi bước ra ngoài, bước chân không hề gấp gáp một chút nào. Đến khi bóng dáng cậu biến mất sau cánh cửa, Seok Jin vô thức lặp lại lời cậu nói, "Không có kẻ mạnh nhất... chỉ có kẻ mạnh hơn?"

Jimin nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn trong vắt như mọi ngày, làn gió vẫn mát nhẹ như thế, chỉ là... có một người mang tên Jeon Jungkook đang thay đổi thôi, Jimin cười nhạt một cái, hỏi thầm, "Một lời nói... khá lõi đời nhỉ?"