Chương 15: Hơi thở có vấn đề

Xin lỗi mấy bạn readers nhé, vì một về vấn đề cá nhân nên mới ra chương trễ một ngày. Mong các bạn thông cảm.

-----------

Tiếng chuông vang lên, mọi học sinh đều đi vào lớp. Trên hành lang rộng thênh thang, chỉ còn sót lại một mình bóng dáng nhỏ bé của Jungkook.

Cậu cứ từng bước tiến về phía trước, không hề có mục đích nào, cũng chẳng có điểm dừng. Từng bước chân như người mất hồn mà cứ lững thững bước đi.

Nhớ lại cuộc nói chuyện với Yoongi lúc nãy, cậu chợt rút ra một kết luận, đó là... cậu chắc chắn phải chuẩn bị tinh thần để chấp nhận mọi chuyện có thể xảy ra trong tương lai sắp tới. Có thể... kiếp này của cậu cũng chẳng yên được!

Jungkook dừng chân lại ngay trước cửa lớp học, xung quanh người cậu tản ra hơi lạnh khiến bọn học sinh đang cười đùa trong lớp đều trở nên im lặng.

Jungkook bước vào lớp, đầu ngẩng cao, như một vị cường giả kiêu ngạo. Không ai dám phủ định rằng, cậu là người cực kì đáng sợ! Hơi thở lạnh lẽo của cậu làm người khác cảm thấy như bị bức ép vào đường cùng, cảm giác rõ rệt rằng phía trước mặt họ có một ác quỷ nào đó đang hiện lên. Và... đó chính là cậu.

Jungkook nằm gục xuống bàn học, không hề nói một lời nào, cũng chẳng liếc đến bọn học sinh đang nhìn mình chầm chầm.

Một lúc sau, các anh lần lượt vào. Thấy trong lớp cực kì tĩnh lặng, không có tiếng dạy của giáo viên và không có một tiếng xầm xì nói chuyện nào của học sinh. Jimin tò mò hỏi, "Sao im ru thế? Giáo viên đâu?"

Jin bĩu môi, đáp, "Tiết này tự học mà."

Jimin ồ lên một tiếng, bừng tỉnh đại sự, "Vậy à?"

Taehyung khinh thường liếc mắt, rồi lại nghi ngờ hỏi, "Thế sao bọn này cũng im thế nhỉ?"

Ai cũng biết hai từ "bọn này" của Taehyung có nghĩa là chỉ bọn học sinh. Nam Joon hất mặt về phía chỗ Jungkook, hai tay đưa vào túi, nói, "Ngoài cậu ta ra thì còn ai khiến cho bọn này im ắng tới như vậy chứ."

Các anh nghe vậy, đồng loạt nhìn về phía cậu, liền thấy Jungkook đang lười biếng nằm dài xuống bàn, hoàn toàn không nhúc nhích, nếu không nhờ làn da vẫn còn hồng hào của cậu thì có khi người ta còn tưởng rằng cậu đã chết.

Các anh đi xuống chỗ ngồi. Nhìn l*иg ngực gần như không nhô lên hay hạ xuống của cậu, Ho Seok nhíu mày, "Hơi thở của cậu ta... hình như có vấn đề.."

Hơi thở có vấn đề?? Các anh lập tức quay sang nhìn, Yoongi nheo mắt, hỏi, "Gì cơ?"

Ho Seok híp mắt lại, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu, "L*иg ngực của cậu ta gần như không hề nhô lên hay hạ xuống, hơi thở cũng nhỏ đến mức tao không thể nghe được. Chỉ có hai nguyên nhân, một là do cậu ta đang cố đè nén một cảm xúc nào đó, hai là do... thật sự hơi thở của cậu ta có vấn đề!"