Chương 14: Lời cảnh báo

Yoongi vừa dứt lời, Jungkook liền im lặng, bàn tay nắm chặt góc áo, khuôn mặt cậu càng thêm lạnh lùng, nếu có người nào dám động thủ, chắc chắn cậu cũng sẽ không lưu tình mà đánh lại.

Tên Yoongi này, là người cực kì sắc bén, loại người này là cậu ghét nhất! Bởi, một khi đấu với người như Yoongi, cậu bắt buộc phải che giấu kĩ những điểm yếu của minh.

Và, cậu lại mắc khuyết điểm, mà khuyết điểm này, lại cực kì sai lầm! Đến mức, bí mật duy nhất của cậu... cũng bị Yoongi làm cho lộ tẩy!

Đây chính là lần đầu tiên mà cậu cảm thấy mấy tên thông minh giống Yoongi thật đáng ghét! Nói thật, nếu không phải bây giờ trên người cậu không nắm giữ vũ khí nào thì chắc chắn cậu sẽ gϊếŧ luôn Yoongi để tránh anh ta biết được một bí mật nào khác nữa trước khi quá trễ!

Nghĩ là thế, nhưng Jungkook vẫn dứt khoát trả lời, trong câu nói không hề có chút vẻ bối rối hoang mang nào, cậu chính là giỏi nhất việc che giấu cảm xúc, "Không phải anh muốn nói là tôi đang giả dạng Jungkook kia nhé?"

Yoongi nở nụ cười nhạt khó trông thấy, giọng điệu khıêυ khí©h, "Cũng có thể như thế đấy chứ."

Jungkook hừ lạnh một tiếng, từng bước tiến tới gần Yoongi, tiếng bước chân dậm lên nền sàn khiến cho người ta không nhịn được cảm thấy sợ hãi, khoé môi cậu khẽ nhếch lên, nở nụ cười lạnh lẽo thấu xương, cậu nói, "Tốt nhất... anh đừng nói quá nhiều đến chuyện này!" Kẻo chừng... tôi có thể sẽ tức điên lên mà gϊếŧ chết anh đấy!

Không cần Jungkook nói hết câu, các anh đều tự động hiểu được. Bởi, hành động của cậu đã chứng minh tất cả. Jungkook vướn người lên, giơ ngón trỏ và ngón cái chỉa vào huyệt thái dương của Yoongi, sát khí cứ thế không hề cố tình che giấu.

Jungkook phủi phẳng lại đồ, thản nhiên đi ra ngoài, một cái liếc mắt cũng không thèm tặng cho các anh.

Nhìn bóng lưng cậu biến mất sau cửa nhà vệ sinh, Taehyung cười nhạt, chậc lưỡi một cái, nói, "Cậu ta bị gì thế kia? Không lẽ là mày đã nói đúng rồi chứ?"

Yoongi nhún vai, đáp lại, "Sao tao biết được"

Ho Seok dựa vào cửa, chân dẫm theo từng nhịp rất ung dung, ánh mắt hẹp dài màu xanh đậm sắc bén như con chim ưng lúc này chợt loé lên tia sáng, "Tối nay... đến Jeon gia hỏi thử đi."

Các anh còn lại không lên tiếng, không khẳng định cũng không phủ định. Nhưng các anh đều chắc chắn rằng, dù không muốn đi thì các anh cũng bắt buộc đến Jeon gia một chuyến. Bởi... đâu ai đánh bại được lòng tò mò đâu chứ.