Jungkook chạy một mạch tới nhà vệ sinh, trên đường đi bị tông không ít người nên cảm giác muốn nôn mửa càng thêm "nồng nàn".
"Oẹ... oẹ..." Jungkook nôn khan. Cậu nôn đến mất rát cả cổ họng, nhưng vẫn không hề nôn ra được cái gì.
Đến khi cảm giác buồn nôn cũng không còn nữa, Jungkook mới bật nước rửa mặt mình, tay khẽ xoa lên cái bụng trống rỗng của mình, cậu không nhịn được gầm nhẹ, "Khốn khϊếp thật!"
Từ kiếp trước cậu không hề có thiện cảm với mấy món tanh do di chứng của nhiều lần gϊếŧ người. Mùi máu vốn là mùi cậu căm ghét nhất. Nhưng, nếu không gϊếŧ người, cậu tuyệt đối sẽ không có cách nào sống trọn đời được.
Và, cuối cùng đời của cậu vẫn không trọn vẹn, bởi, người gϊếŧ cậu lại là L! Người bạn tưởng chừng như là người thân duy nhất bên cạnh cậu.
Ôi chao, cớ sao cuộc đời của cậu chẳng có gì tốt đẹp hết vậy nhỉ?
Đôi chân cậu mất hết sức lực, Jungkook ngã khuỵ xuống, hai tay cậu che hết khuôn mặt mình, giống như, cậu không muốn người khác phải nhìn thấy biểu cảm của cậu lúc này.
Jungkook cười chua chát. Tại sao lại như thế này? Mọi chuyện diễn ra chẳng phải quá vô lí sao? Cậu cư nhiên có thể sau một lần chết mà biến thành người khác ư?
Khốn khϊếp thật! Tại sao ông trời không cho cậu chết luôn cho rồi?! Tại sao ông trời lại không thể thực hiện một điều ước nhỏ nhoi như vậy cơ chứ?!
Bỗng, sau lưng cậu vang lên một giọng nói trầm thấp mang chút vẻ khó hiểu, "Cậu... bị sao thế?"
Sau đó, một cánh tay vươn tới vai cậu, giống như muốn đỡ cậu đứng dậy. Jungkook ngẩng đầu, trực tiếp đẩy cánh tay ấy qua một bên, rồi hai tay chống lên mặt đất và đứng dậy. Lúc đầu còn hơi loạng choạng nhưng rồi cũng đứng vững được.
Người vừa lên tiếng là Jimin, còn người vươn tay ra với ý định muốn đỡ cậu đứng dậy là Nam Joon. Khi bị cậu từ chối thẳng thừng như thế, Nam Joon cũng chỉ bình tĩnh rút tay lại, trong mắt xẹt qua tia mất hứng. Là một người kiêu ngạo, Nam Joon chỉ thích bản thân từ chối người khác, chứ chưa bao giờ có chuyện ngược lại!
Nói thật, nếu không phải vì lời của Yoongi nói lúc nãy, Nam Joon chắc chắn sẽ tát cậu một cái thật mạnh cho đỡ tức.
Các anh còn lại thấy Nam Joon như vậy thì đều nhếch môi cười trào phúng. Đáng đời!
Jungkook chỉnh lại quần áo trên người, không nói một lời liền đi ra ngoài.
Taehyung thấy vậy liền đứng cản lại, nói, "Ấy ầy ây, đợi chút đã chứ."
Jungkook dừng lại, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Taehyung, mất kiên nhẫn nói, "Cút!"
Yoongi chậc lưỡi, giống như bất lực trước thái độ lạnh nhạt của cậu, "Ôi thật là, tôi cũng không ngờ sau khi mất trí nhớ... cậu cũng có thể tuyệt tình đến vậy!"
Jungkook nhìn qua Yoongi, híp mắt lại, hỏi, "Ý anh là sao?"
Yoongi đứng dựa vào cánh cửa nhà vệ sinh, nguy hiểm nói, "Con người sau khi bị mất trí nhớ có hai loại, một là sẽ vẫn tiếp tục sống cuộc sống mới một cách binhg thường, hai là sẽ suy sụp đến mức bị trầm cảm vì không thể nhận ra mình là ai, gia đình mình ở đâu. Cậu tất nhiên có thể thuộc loại một, nhưng tôi, Yoongi này dám chắc rằng, không hề có một người nào có thể thay đổi triệt để như thế sau khi bị mất trí nhớ!"