Chương 101: Chương 101: Phiên ngoại 4: Jeon Junghyung

"Tôi": Jeon Junghyung.

"Em": Jeon Jungkook.

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Tôi ngồi trên ghế nhìn ra ngoài hiên, trên tay là một ly rượu vang đầy mới rót, bên cạnh là một chai rượu vang mới khui.

Tôi mặc một bộ đồ màu xám tro buồn bã. Đôi mắt đen láy khẽ nhìn ra ngoài trời.

Lúc này đây, mọi cảm xúc trong đôi mắt đen láy ấy dường như rất phức tạp. Chỉ có hai cảm xúc hiện rõ ràng nhất, thất vọng và ân hận.

Tôi chớp nhẹ mắt, một giọt nước trong suốt khẽ rơi xuống, mang theo hương vị mặn chát.

Lòng không nhịn được chua xót, tôi nốc sạch ly rượu vang.

Cổ họng tôi như bốc cháy, nước mắt rơi xuống càng nhiều. Tôi càng điên cuồng uống rượu, không ngừng nói một câu, "Xin lỗi... xin lỗi... xin lỗi em..."

Em trai bé bỏng của tôi.... Jungkook... tôi luôn bảo vệ em trong vòng tay của mình. Dẫu biết sẽ rất khó khăn, nhưng tôi vẫn cố gắng tất cả vì em.

Ấy vậy mà, tôi là người bảo vệ em nhất, và tôi cũng chính là người đã huỷ hoại em!

Đứa em trai tôi luôn một mực cưng chiều... lại vì tôi mà trở thành một kẻ tội đồ bị mọi người ghét bỏ.

Tôi không xứng đáng! Tôi không thể giữ trọn vẹn lời hứa bảo vệ em! Tôi là một thằng anh trai thất bại...

Trước kia, ước mơ của tôi chính là có thể làm việc cho gia tộc của mình. Lòng trung thành của tôi, cho phép tôi hi sinh mọi thứ vì gia tộc.

Nhưng, tôi lại bị gia tộc bỏ rơi. Tôi chỉ là một đứa con nuôi nên chẳng ai thèm để ý.

Ước mơ ấy... càng trở nên khó thực hiện.

Đến một ngày, em đứng trước mặt tôi, nói rằng, em có thể giúp tôi được làm việc cho Jeon gia.

Tôi không hiểu rõ tại sao em lại tự tin như vậy. Nhưng rồi đến khi biết kế hoạch của em, tôi liền tức giận không đồng ý.

Em vậy mà lại muốn quay đoạn video dơ bẩn đó!

Tôi không chấp nhận! Em trai tôi yêu quý luôn là một đứa bé thuần khiết nhất. Tôi sẽ không để em bị đυ.c bẩn.

Em lại cố chấp nói đây là hi vọng cuối cùng, nếu tôi có thể giải quyết được, bảo vệ Jeon gia khỏi nguy cơ phá sản, thì sẽ có một con đường khác mở ra trước mặt tôi.

Không phải là con đường tối tăm không có ánh sáng...

Tôi không hiểu nỗi tại sao lúc ấy mình lại đồng ý.

Cuối cùng, khi video ấy được đăng lên. Jeon gia như muốn sụp đổ, các cổ đông lớn đều rút cổ phần.

Tôi ra mặt bảo vệ Jeon gia, đúng như kế hoạch, tôi đã thành công.

Hàng ngày ngồi trên chiếc ghế giám đốc, được mọi người ngưỡng mộ và kính trọng. Tôi không còn có cảm giác vui mừng vì ước mơ mình đã hoàn thành.

Tôi đã bảo vệ Jeon gia... nhưng em, tôi lại không thể bảo vệ được...

Cho đến bây giờ, tôi chưa từng dám xem lại video đó, không phải vì tôi khinh thường đồng tính. Mà là vì, tôi đã biết rõ mọi chuyện.

Vài ngày sau đó, tôi gặp lại em, khuôn mặt ấy vẫn xinh đẹp như vậy, hương hoa nhạt vẫn thuần khiết trên người em. Trong phút chốc, tôi đã nghĩ rằng, em vẫn là em trai bé bỏng của tôi.

Nhưng rồi, khuôn mặt em vẫn không nở nụ cười quen thuộc, không hề có cảm xúc nào.

Tôi lúc ấy đã hoảng sợ vô cùng. Lần đầu tiên trong đời, tôi sợ hãi thật sự, một nỗi sợ tột cùng.

Em.... em đâu rồi? Jungkook của tôi đâu rồi? Em trai tôi yêu thương.... đâu mất rồi?

Em nhìn tôi, ánh mắt lạnh nhạt như nhìn người xa lạ. Em đâu bị mất trí nhớ, vậy cớ sao... cớ sao lại nhìn tôi như thế?

Em khẽ nói, "Chúc mừng."

Hai từ ngắn gọn. Lại mang một hàm ý khiến tôi chực trào nước mắt.

Tôi khóc lớn, nức nở hỏi, "Sao lại như vậy? Em sao lại như vậy? Huhu, là do anh đúng không? Là do anh khiến em trở nên như vậy đúng không?"

Nghe tôi chất vấn như thế, em vẫn đứng yên đấy nhìn tôi. Chỉ là, ánh mắt có chút chua xót.

Tôi càng đau lòng hơn, bước tới nắm chặt lấy tay em, "Là do anh... Jungkook... anh xin lỗi. Anh là một thằng bất tài! Không xứng đáng làm anh trai em. Anh xin lỗi... Jungkook... anh xin lỗi..."

Tôi ôm chầm lấy em oà khóc. Em vẫn bé nhỏ như thế cơ mà, đây vẫn là Jungkook của tôi cơ mà. Nhưng tại sao... tại sao mọi chuyện lại trở nên tàn nhẫn như vậy chứ?

"Xin lỗi... là anh không bảo vệ em. Anh bảo vệ Jeon gia, mà quên mất em mới là quan trọng nhất. Anh xin lỗi... em... anh thành thật xin lỗi.... Là do anh..."

Giờ đây, lặng người nhìn chai rượu vang đã uống hết từ lúc nào. Nhìn ly rượu được rót đầy, khuôn mặt tôi hiện lên trên đó.

À... tôi đang nhìn một kẻ ngu ngốc khóc lớn như một đứa trẻ con đây này. Tôi đang nhìn một thằng vô dụng vì bất lực mà mượn rượu giải sầu. À... là tôi mà... là Jeon Junghyung mà...

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Ngày hôm ấy, có một cậu con trai ngã xuống mặt đất, mãi mãi không bao giờ đừng dậy. Trên tay là một ly rượu vang đã uống hết, trên bàn là một chai rượu vang đã hết rượu.

Dưới đó, là một tờ giấy, được viết dòng chữ bằng máu đỏ tươi, "Xin lỗi".