Chương 100: Chương 100: Phiên ngoại 3: Không thể khóc

JJK: Jungkook.

_____________

Ngày xx tháng yy năm zzzz

Khắp nơi đều là mùi thuốc súng và máu me. JJK và mười hai người đồng đội bước xuống xe, mỗi người đều mặc một áo chống đạn và mang theo vũ khí của riêng mình.

JJK nhìn xung quanh, xác chết thành đống ở khắp nơi, chỗ nào cũng có dấu vết xô xát và máu đỏ. Cậu khoá chốt an toàn, lên đạn, không do dự bắn về một phía.

Ngay lập tức, một tiếng hét vang lên đau đớn. Không cần chuẩn bị nhắm bắn hay làm gì cả, cậu vẫn có thể bắn đúng mục tiêu của mình.

Mọi người không chút kinh ngạc, chỉ dùng ánh mắt kính trọng nhìn JJK. Họ đã biết rõ thực lực cường đại của cậu rồi.

JJK lạnh lùng nói, "Trận chiến này khẳng định sức mạnh của chúng ta. Hãy cho bọn người đó biết, JS này sẽ mạnh hơn tất cả!"

Không hề 'có thể', mà là chắc chắn hoàn toàn! Cậu tin tưởng vào đồng đội của mình.

Jack - một thanh niên xăm mình trên tay rít mạnh điếu thuốc trên tay rồi thả điếu thuốc xuống, dùng chân chà mạnh. Giọng nói trầm khàn mang theo sự bạo lực không hề che giấu, "Tất nhiên."

Mọi người nhìn nhau, gật đầu. Cầm chặt vũ khí trong tay. Hít sâu một hơi. Bình tĩnh tham gia vào cuộc chiến sống còn.

Con đường sống duy nhất của bọn họ, chính là cuộc chiến cuối cùng này! Mọi sự cố gắng họ dành ra trong 2 năm nay, mọi sự hy sinh gian khổ mà họ đã phải trải qua.

Chỉ để chứng minh trong khoảnh khắc ngắn ngủi này.

Đã đến thời khắc JS bùng nổ! Ngay từ ngày hôm nay, Hắc Đạo sẽ biết đến tên của một nhóm băng đảng chỉ gồm 13 thành viên "JS"!

Họ phải chiến thắng! Phải chiến thắng! Cần phải chiến thắng cuộc chiến này!

Những giọt mồ hôi, máu và nước mắt của bọn họ không phải là vô vọng. Những cơn đau đớn khổ sở của bọn họ không hề vô ích!

Tất cả, đều chứng minh cho sự nỗ lực của họ ngày hôm nay.

Không được thua cuộc! Phải chiến thắng tất cả! Chiến thắng để lêи đỉиɦ cao của thế giới này!

JJK chạy nhanh vào nhà máy lớn, cậu ẩn nấp đằng sau thùng hàng lớn. Tay cầm cây súng càng thêm chặt, trái tim vì hưng phấn mà đập thật nhanh.

Sau nhiều năm nỗ lực của cậu. Cuối cùng cậu cũng có thể chiến đấu trên chiến trường thật sự!

Cái này đích thực là chiến trường đẫm máu! Tràn ngập hương vị máu tanh và tàn bạo.

Khuôn mặt thâm trầm hơi hiện lên nụ cười nhạt. Chính là thời khắc này. Cậu... phải chiến thắng! Cậu muốn đi lên cái ghế đó! Cậu muốn ngồi lên cái ghế đó!

Cậu... sẽ đánh bại cha nuôi! Cậu sẽ cùng anh em của mình lêи đỉиɦ vinh quang! Hưởng thụ một cuộc sống mà bọn họ hằng ao ước.

Cậu sẽ bảo vệ anh em của mình khỏi _

Đúng lúc này, Jack đột nhiên chạy qua cậu, JJK trừng mắt. Một tiếng đạn được bắn ra, cắm thẳng vào người Jack.

Jack ngã ngay xuống đất. JJK cúi nhìn Jack một chút rồi nắm chặt tay, điên cuồng bắn loạn xạ.

Khốn khϊếp! Cậu phải chiến thắng! Không thể để một ai chết nữa!

"Mẹ nó!" JJK tức điên lên. Đá mạnh vào một tên đang núp ở chiếc xe kế bên, rồi *pằng*, tên đó đã chết.

Cậu chạy về phía trước, nơi đó... kẻ bắn Jack ở đó!

Khi thấy được một bóng dáng núp ở phía cửa lớn, cậu thẳng tay bắn về phía hắn. Một bóng dáng ngã xuống.

Thấy tên đó chết, JJK càng thêm tức giận.

Một tên nghiệp dư như thế. Chỉ là một tên không có kinh nghiệm gì! Vậy mà... vậy mà cậu lại sơ ý để hắn nhắm trúng!

Khốn khϊếp! Nếu cậu có thể cẩn thận hơn thì Jack đâu bị bắn!

Công sức của cậu... mọi công sức của cậu dành ra mấy năm nay.... chỉ đến thế thôi sao?

Chỉ có thể gϊếŧ được vài mạng người? Và... khiến cho đồng đội chết sao?

Nửa tiếng sau, trận chiến kết thúc. Năm mươi kẻ địch đều đã chết. Cậu quăng súng xuống đất, bước tới, ôm Jack đã chết vì mất máu ra ngoài.

Jack được hai mươi tuổi, hơn cậu tới tận bốn tuổi nên thân hình y cường tráng hơn cậu rất nhiều.

Mặc kệ vết thương trên người, cậu cắn chặt răng đưa Jack ra ngoài.

Dù có chết ngay tại đây, cậu vẫn phải đưa Jack ra ngoài! Không thể để cho y chết tại một nơi như vậy được!

Cậu chết ở đây cũng được. Dù sao thì cậu cũng đã quen thuộc với nơi này rồi.

Nhưng, Jack chỉ mới tham gia được hai năm, y không thể ở một nơi dơ bẩn như vậy được.

Lúc ra ngoài, Ban - đồng đội của cậu hối hả chạy tới. Thấy Jack đã nhắm mắt lại, trên người toàn là máu, Ban hoảng sợ, "Jack sao rồi? Cậu ấy còn hi vọng không?"

JJK lắc đầu, hơi thở có chút khó khăn. Ban liền thay cậu đỡ Jack, hai người đi tới chiếc xe.

Mọi người đều có mặt đầy đủ. Thấy Jack không còn hơi thở nào nữa, ai cũng khóc to lên, chẳng khác nào những đứa con nít.

Chỉ duy nhất JJK đứng yên đấy, khuôn mặt trẻ con tái nhợt lại không hề rơi một giọt nước mắt, bàn tay bên hông nắm chặt lại. Thân thể hơi run lên.

Chỉ là... đôi mắt lạnh lùng ấy mang theo sự chua xót và đau đớn nhỏ nhoi.

Ban chạy tới, đấm mạnh vào vai cậu, nức nở nói, "Khốn khϊếp! JJK! Cậu không thể rơi một giọt nước mắt vì cậu ấy sao! Cậu không thể vì người bạn thân nhất chết mà đau lòng một chút sao?!"

JJK cắn chặt môi, ngửa đầu lên trời, tay che mặt. Cố gắng không cho nước mắt rơi ra.

Cậu không thể khóc! Khóc rồi, mọi người sẽ dựa vào ai đây? Cậu cần phải mạnh mẽ để bảo vệ được mọi người.

Cậu không có tư cách gì để khóc! Là cậu... do cậu khiến Jack chết. Mọi chuyện đều là do lỗi lầm của cậu mà ra.

Không thể khóc....