"Tôi": Sak______________
Jungkook là người tôi yêu nhất. Em ấy chẳng khác nào một đứa trẻ. Có lúc vui vẻ nở nụ cười đáng yêu, có lúc buồn bã rơi nước mắt, có lúc giận dữ bặm môi, lại có lúc đau lòng đến mức ngã khuỵ xuống đất. Em là người rất đơn giản. Mọi cảm xúc của em đều được thể hiện rõ trên khuôn mặt trắng trẻo ấy.
Chỉ là vào ngày hôm ấy, đã xảy ra một biến cố vô cùng lớn. Em đột nhiên nói với tôi rằng, em muốn cùng tôi quay một đoạn video ngắn để làm bàn đạp cho Junghyung - người anh trai của em.
Tôi thương em vô cùng, nhưng tôi không muốn vì một chút lợi ích mà khiến cho em phải sống trong sự chê cười của thiên hạ hết quãng đời còn lại. Em chỉ mới mười sáu tuổi, còn rất nhỏ... tôi thật sự không nỡ tàn nhẫn như vậy.
Nhưng rồi, khi thấy em rơi nước mắt trước mặt tôi, còn thêm từng câu nói tuyệt vọng ấy, tôi lại mềm lòng.
Khi quay xong đoạn video, tôi chính là người duy nhất thấy được giọt nước mắt của em. Lúc ấy, tôi thật muốn ôm em vào lòng, đưa em đi đến một nơi nào đó thật bình yên, để em không gặp phải những loại người xấu xa ngoài kia.
Sau một tháng, tôi nhận ra, à, em thay đổi rồi. Thiên thần tôi một mực yêu thương che chở đã không còn hay nở nụ cười nhẹ với tôi nữa rồi. Em đột nhiên trở nên thật lạnh lùng và xa cách.
Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp khiến tôi rung động ấy, vẫn là một mùi hương nhẹ nhàng làm xoa dịu tâm hồn người. Chỉ là, em không còn là em...
Tôi không yêu gương mặt ấy của em, cũng không yêu tính tình trong sáng thuần khiết của em. Cái tôi yêu, chính là em, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Nhưng mà, bây giờ... đã mất hết rồi.
Tôi hận em! Hận em tại sao lại bỏ mặc cả bản thân để giúp đỡ cho người. Hận em quên đi mình mà sẵn sàng chấp nhận sự dè bỉu của thiên hạ. Hận em... tại sao lại thiện lương như thế.
Tôi hận em! Hận em vô cùng! Vì cái gì mà phải làm như thế chứ?
Nếu không phải vì, nếu không phải vì em không còn con đường nào để đi.
Em vốn có thể nhờ tới sự giúp đỡ của tôi, nhưng không, em lại muốn bảo vệ người thân bằng chính sức mạnh của mình. Vì thế, em làm gì còn con đường nào khác...
Tôi còn nhớ rõ nụ cười trong trẻo năm ấy khi em nhìn tôi. Còn nhớ rõ dáng vẻ hưng phấn khi em kể về một câu chuyện vui vẻ nào đó. Còn nhớ rõ những giọt nước mắt đau lòng của em... Nhưng, có lẽ như em không còn nhớ gì nữa...
Em không còn nở nụ cười với tôi nữa rồi. Em không còn vui vẻ nữa. Em không còn khóc trước tôi nữa. Em... không cần tôi nữa rồi.
Công sức tôi dành ra để bảo vệ em, đã thành công cốc.
Hàng ngày, hàng giờ, hàng giây, tôi đều tự trách bản thân mình. Cớ sao, cớ sao lúc đó tôi không chịu tìm hiểu kĩ càng rồi hãy đi giúp em. Nếu tôi tìm ra được nguyên nhân em muốn làm, thì chắc chắn tôi đã dư sức mà giải quyết vấn đề của em.
Từ 'nếu' quá tàn nhẫn. Tôi... là do tôi... đã khiến em thành ra như vậy. Chỉ tại tôi...
Khi nghe tin em bị tông xe không biết sống chết ra sao, tôi gần như cảm thấy được cơn đau đớn của em. Cái cảm giác toàn thân nặng nề, khắp nơi như bị từng con dao đâm mạnh lên. Tôi canh lúc mọi người đều rời đi mới dám vào thăm em. Nhìn em nằm thoi thóp trên giường bệnh, từng giây phải chiến đấu với Tử thần, tôi càng thêm hận bản thân.
Mạng sống của em không được đếm bằng ngày hay bằng giờ được nữa rồi. Thay vào đó, là bằng phút, bằng giây.
Sau đó, khi nhìn thấy em hạnh phúc bên cạnh những người xa lạ. Tôi chỉ biết cười khổ, chúc phúc em từ phía xa.
Tôi biết rõ, mình không có khả năng nào với tình yêu này nữa rồi. Em rất hợp với những người con trai hoàn hảo ấy. Đáng tiếc... người có thể bên em không phải là tôi...
Có rất nhiều người, còn yêu em ấy nhiều hơn cả tôi...
Tôi là nhân vật chính trong cuộc đời mình, nhưng lại là nam phụ trong cuộc đời em. Một nhân vật nhạt nhoà vô cùng. Và, cũng thật đáng thương.
Chỉ tiếc, chỉ tiếc tôi quá nhu nhược không dám lại gần bên em. Tôi quá ngu ngốc, quá mức yếu đuối. Tôi thật sự không có tư cách nào ở bên em!
Ngay cả bảo vệ em, tôi còn làm không nổi... thì làm sao có thể ở bên em đến cuối đời.
Nhưng, có một điều mãi mãi không thể thay đổi. Rằng, em... là người tôi yêu nhất. Mãi mãi là thiên thần trong lòng tôi.
Đứa bé mà tôi dành cả thanh xuân ơi, chúc em có cuộc sống bình an vui vẻ bên cạnh những người kia. Chúc em, mãi mãi nở nụ cười hạnh phúc.
Tạm biệt... tình yêu 'đau thương'...
Tạm biệt, đứa bé xinh đẹp của tôi...
_____________
Sak thật ra cũng là một người rất đáng thương. Anh yêu Jungkook vô cùng. Chỉ tiếc, trong truyện này anh chỉ là một nhân vật phụ. Bây giờ, cuối cùng cũng biết "đứa bé xinh đẹp" của anh không còn nữa, tình yêu ấy chỉ đành giấu diếm cho mình anh biết thôi.