Chương 2: Tuyên án

Dịch: Anh Nguyễn

Người thứ hai đến gặp Mạnh Phục trong trại giam là một người đàn ông xa lạ. Người đàn ông cao lớn, đẹp trai, vẻ mặt lạnh lùng.

Khoảnh khắc nhìn thấy Mạnh Phục từ cửa đi ra, ánh mắt anh dán chặt vào Mạnh Phục, trong mắt tràn đầy hận ý và tức giận. Nếu gϊếŧ người không phạm pháp, Mạnh Phục chắc chắn rằng người đàn ông này sẽ gϊếŧ cậu ngay lập tức.

“Tôi là Cổ Trạch, chồng của Mạn Vũ.”

Mạnh Phục nhìn người đàn ông này, hai tay nhẹ nhàng co lại, còng tay phát ra tiếng vang nhỏ. Cậu không có mặt mũi đối mặt với chồng của người phụ nữ đã chết: “Thực sự xin lỗi.”

Đổi lại hai mạng sống mà cậu lấy đi, cậu chỉ có thể nói ra một lời xin lỗi nặng nề, khiến bao tội lỗi của cậu càng chồng chất thê,

“Xin lỗi cũng vô ích thôi, Mạn Vũ đã chết, con tôi cũng đã chết. Nhưng cậu, một kẻ sát nhân, vẫn còn sống tốt, cậu đáng lẽ cũng nên chết đi. Chờ đấy, tôi sẽ tìm được luật sư giỏi nhất, cho dù không thể khiến cậu nhận án tử hình thì cũng sẽ để cậu ngồi tù thật lâu.”

“Xin lỗi.”

Cậu không biết phải nói gì nữa.

Cổ Trạch cúi đầu nhìn Mạnh Phục, cằm gần như cụp xuống đến cổ, anh cho rằng trên đời kẻ làm ác thường là những kẻ có vẻ ngoài hiền lành.

Mạnh Phục trước mặt này đẹp trai cao ráo, nhưng có thể đâm chết người rồi trốn chạy.

Anh từ trong túi da bên cạnh lấy ra một tờ giấy, chuyển sang bàn đối diện, đối mặt với Mạnh Phục: “Đây là giấy trúng tuyển của cậu, từ trường đại học A.”

“Làm sao anh có được nó?” Cổ Trạch làm sao có được nó khi Tạ Chân Chân lẽ ra phải vất nó đi cho cậu rồi.

“Nhờ một chút quan hệ, trực tiếp lấy đi từ trường của cậu.” Cổ Trạch quan sát vẻ mặt của Mạnh Phục, nhìn thấy niềm hy vọng tương lai trong giấy báo trúng tuyển của cậu. Sau đó chờ Mạnh Phục đưa tay ra thì anh liền nhanh chóng thu lại, “Nhưng cậu sẽ không cần thứ này nữa.”

Anh ta liếc nhìn Mạnh Phục, sau đó xé tờ giấy báo thành từng mảnh trước mặt cậu.

Mảnh giấy mỏng đó chính là công sức học tập chăm chỉ hơn mười năm của cậu, cậu biết rằng thời điểm cậu bước vào phòng giam, cánh cửa đại học đã không còn liên quan gì đến cậu nữa. Nhưng mà chính mắt cậu nhìn thấy, tim vẫn đau nhói đến mức khiến cậu đứng dậy.

“Đáng buồn thật đấy.” Cổ Trạch nhìn Mạnh Phục im lặng, “Nỗi buồn này không là gì so với nỗi buồn của tôi.”

“Tôi xin lỗi, tôi sẽ chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật.”

“Ha.” Cổ Trạch cười lạnh.

Nhìn mảnh giấy bị xé, tên Mạnh Phục bị xé làm đôi: “Tôi sẽ không tha cho cậu dễ dàng vậy đâu?”

Lúc quay lại phòng giam, cậu vẫn nghĩ tới thông báo trúng tuyển bị xé nát.

Thật buồn khi giấc mơ của cậu đã kết thúc khi nó còn chưa kịp bắt đầu.

Mạnh Phục càng ngày càng bất an, không biết bây giờ Mạnh Nghị thế nào, cũng không biết mình sẽ được kết án bao nhiêu năm. Gây ra tai nạn rồi bỏ chạy dẫn đến tử vong sẽ khiến cậu phải ngồi tù ít nhất bảy năm.

Không có cơ hội nào để cậu có thể nhận được bản án nhẹ hơn cả. Cậu vừa tròn 18 tuổi cách đây hai tháng. Nếu cậu vào tù, Mạnh Nghị sẽ ra sao?

Phiên toà nhanh chóng diễn ra, công tố viên hỏi cậu có cần luật sư không, nhưng cậu lắc đầu từ chối. Khi toà muốn chỉ định luật sư pháp lý, cậu cũng từ chối.

Một mình đối diện với thẩm phán, cậu nghe từng lời buộc tội của công tố viên, phía sau cậu là người dì cậu đã nhiều năm không liên lạc, Tạ Chân Chân và Cổ Trạch ngồi trên ghế nguyên đơn.

“Theo điều 133 bộ luật hình sự cộng hoà nhân dân Trung Hoa, bị cáo Mạnh Phục bị kết án 7 năm tù giam.”

Chỉ sau vài giờ, bản án đã được đưa ea.

7 năm thực sự là một khoảng thời gian dài.

Cậu phải đếm xem mình phải chịu dựng bao nhiêu giờ để vượt qua nó và phải chịu đựng bao nhiêu cực hình để vượt qua nó.

Khi cậu bị còng tay bước ra khỏi toà án, dì của cậu đã nói với cậu: “Mạnh Phục, Tiểu Nghị đang ở với dì, đừng lo lắng.”

“Vâng, cảm ơn dì.”

Cậu còn chưa bước ra khỏi cửa đã nghe thấy Cổ Trạch mắng luật sư: “Anh làm cái gì thế hả? Cậu ta đã gϊếŧ người, tại sao chỉ để cậu ta hưởng án 7 năm hả!”

“Cậu ấy có thái độ nhận lỗi tốt và không có chủ ý phạm tội. Hơn nữa, cậu ấy mới bước sang tuổi 18, có lẽ dựa vào yếu tố này, thẩm phán đã xem xét khi kết án. Mấy năm qua, hầu hết vụ án kiểu này đều không quá 15 năm. Cậu Cổ, tôi đã cố gắng hết sức rồi.” Luật sư của anh bình tĩnh giải thích với anh.

“Không được cãi nhau trong phòng xử án.” Vị thẩm phán chưa về hưu đã đập búa cảnh cáo.

Cổ Trạch nghiến răng nghiến lợi, cơ mặt run rẩy, rất nhanh lấy lại tâm trạng bình tĩnh. Anh sải bước rời khỏi ghế nguyên đơn, khi đi ngang qua Mạnh Phục đang bị dẫn đi, anh quay lạu và nói một điều mà Mạnh Phục cả đời sẽ không bao giờ quên: “Đây mới chỉ là khởi đầu cho sự đau khổ của cậu thôi.”

Sau khi rời khỏi toà án, Cổ Trạch chỉ vào sống mũi của luật sư và giận dữ chửi bới: “Anh là luật sư kiểu gì vậy hả? Không phải nói có người đã từng bị kết án 15 năm sao? Tại sao anh không đàm phán cho cậu ta ngồi tù 15 năm? Tôi đã nhờ anh chiêu đãi và tặng quà cho các thẩm phán, anh đã tặng chưa?”

“Cậu Cổ, tôi đã chiêu đãi họ rồi, nhưng quà bị trả lại và các thẩm phán đều từ chối nhận.”

“Tôi sẽ không chuyển vụ này sang toà án khác hoặc tìm luật sư khác. Tôi đã trả cho anh rất nhiều tiền và tôi chỉ cần anh nói mấy câu trước toà cũng không được à?”

Bảy năm, kẻ sát nhân Mạnh Phục này chỉ ngồi tù bảy năm.

Luật sư cố gắng giải thích vấn đề thẩm quyền cho Cổ Trạch, nhưng xét đến hiện tại anh đang khó chịu và không muốn nghe nên luật sư nói: “Cậu Cổ, đừng lo lắng. Trong tù là nơi tàn bạo, tôi e rằng một thanh niên như Mạnh Phục thậm chí sẽ không thể trụ được bảy năm trước khi được tự do đâu.”

Cơn giận lắng xuống một chút, Cổ Trạch cười lạnh: “Đúng vậy, tôi chắc chắn một kẻ như cậu ta thậm chí sẽ chẳng thể trụ được trong vài tháng.”



Từ đầu đến cuối phiên toà, Mạnh Phục đều biết Tạ Chân Chân ngồi ở dưới, luôn dõi theo cậu, cho đến khi dì cậu và Cổ Trạch rời đi, cô gái vẫn đi theo cậu.

“Chú cảnh sát, chú có thể cho cháu nói vài lời với anh ấy được không?”

Có lẽ chính vì khuôn mặt đẫm nước mắt của Tạ Chân Chân nên cảnh sát mới thấy đồng cảm. Hai viên cảnh sát quay sang nhìn nhau, ngầm đồng ý/

“Chỉ bảy năm thôi, không dài đâu.” Tạ Chân Chân lấy tay lau nước mắt và nở một nụ cười nhằm khiến bản thân cảm thấy dễ chịu hơn, “Em sẽ đợi anh.”

“Đừng. Chúng ta không còn là người yêu nữa.” Cậu định lau nước mắt cho Tạ Chân Chân, nhưng ngay cả một cử động nhỏ nhất cũng khiến tai cậu ù đi vì tiếng leng keng sắc bén của còng tay.

Ngay cả một âm thanh nhỏ nhất cũng giống như một con dao sắc nhọn cứa vào trái tim cậu.

Mạnh Phục buông tay xuống, chắp tay lại trước mặt.

Cậu không có dũng khí chạm vào cô.

“Chỉ có anh đồng ý, em không hề đồng ý.” Giọng nói của cô bị bóp nghẹn bởi nước mắt và cô không ngừng lau nước mắt, “Em vẫn muốn hẹn hò với anh, đi xem phim, ăn uống và du lịch… Có rất nhiều việc mà người yêu làm mà chúng ta còn chưa làm. Làm sao chúng ta có thể chia tay được?”

“Chân Chân.” Mạnh Phục lên tiếng, ngắt lời cô. Cậu quay sang người cảnh sát và nói, “Đi thôi.”

Không có cách nào để họ bên nhau, vậy tại sao phải hy vọng chứ? Tạ Chân Chân là một cô gái nhà giàu xuất thân từ một gia đình danh giá, trong khi cậu lại là một người đàn ông không có tương lai. Họ bước trên hai đường thẳng song song, vậy tại sao lại tốn công sức hy vọng đường đi của họ sẽ cắt nhau chứ?

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người :3