Chương 46: Ác ma đại nhân chơi trò lừa đảo qua mạng

“Bệ hạ, ngài tới rồi.” Ác ma đại nhân kéo cái mũ lưỡi trai của Ma hoàng sang một bên, cùng y thì thầm to nhỏ.

“Cái gì? Ngươi để cho ta đi *beep* thằng nhóc kia! Ngươi! Ngươi khinh người quá đáng! Ngươi dám để cho ta đường đường là một Ma hoàng mà lại đi làm loại chuyện này sao!” Ma hoàng bệ hạ nổi giận quát ầm lên.

“Ây, ta đâu phải là nói như vậy.” Quân Tư Vũ tử tế bẻ lại cổ áo cho Ma hoàng, rồi lại vỗ vỗ vai y, nịnh nọt, “Bệ hạ, ngài ngẫm lại coi, thường ngày ngài ở Ma giới uy nghiêm lẫm liệt, muốn bao nhiêu oai phong là có bấy nhiêu, nhưng đã bao giờ được trải nghiệm tình huống thú vị như thế này chưa? Hơn nữa dưới Nhân giới cũng không có ai quen biết, tội gì mình không phóng túng tɧác ɭoạи một phen, ha?”

“Nhưng nếu ta nghe lời ngươi ăn mặc giả gái, sau này ngươi chắc chắn sẽ vin vào cớ đó để chọc quê ta! Vũ Uyên, đừng tưởng ta không biết ý đồ của ngươi!” Ma hoàng phẫn nộ nói.

“Thì có sao? Ngài nhìn ta xem, hiện tại ở dưới Nhân giới còn không phải là có tên trong hàng ngũ bần cùng cố nông hay sao? Hơn nữa ngài đã cười nhạo ta trước rồi, giờ ta chọc quê ngài thì cũng xem như là hòa. Việc đó cũng có gì khó đâu, mọi người làm được, chẳng lẽ chúng ta lại không làm được? Năm đó ta cùng ngài lên tận Thiên giới chém gϊếŧ một hồi, có cái gì mà phải e ngại?” Trình độ ‘hót’ của ác ma đại nhân bây giờ rất nhanh đã lung lạc được ý chí của Ma hoàng.

Ma hoàng suy tư một lúc rồi mới khẽ gật đầu. Quân Tư Vũ lại cười đầy âm hiểm, “Ngài đội mũ nên hắn không nhận ra được đâu, chỉ cần hóa trang thêm một chút, đảm bảo sẽ quyến rũ không cưỡng được, so với đám hot-girl ở Ma giới còn hơn xa vạn lần đó nha.”

“Ngươi khen kiểu gì mà ta nghe chói tai quá vậy.” Ma hoàng bĩu môi, phụng phịu nói.

“Đi thôi đi thôi, ta dẫn ngài đi hóa trang.” Quân Tư Vũ kể sơ qua kế hoạch của mình cho Liêu Thần, Liêu Thần nghe xong chỉ tặc lưỡi phun ra ba chữ “không đỡ được”, nhưng sau đó lại mắt nhắm mắt mở để mặc Ma hoàng cho Quân Tư Vũ lăn qua lăn lại, còn mình thì lơ đi coi như không biết.

Quân Tư Vũ kéo Ma hoàng đi một vòng sộp-ping, đem năm trăm đồng hôm trước Liêu Thần đưa cho mua hết quần áo và đồ trang điểm, tiếp đó hắn kéo con nhà người ta vào góc hẻm vắng vẻ rồi tự mình ‘ra tay’. Ma hoàng bệ hạ sau khi bị ác ma đại nhân lăn lộn một hồi, vốn đang từ hình dáng của một cậu trai đáng yêu liền biến thành một em gái xinh đẹp.

“Vũ Uyên à, ta thật muốn bẻ rụng luôn mấy cái cánh còn lại của ngươi quá.” Ma hoàng bệ hạ nhìn vào trong gương, vừa thở dài vừa nói.

“Đi nào đi nào, nhớ kĩ kế hoạch ta nói cho ngài rồi cố gắng diễn cho tốt đó.” Ác ma đại nhân cười hả hê, “Đây mới đúng là kỉ niệm đáng nhớ trong chuyến du lịch nhân gian lần này a.”

*************************************

Bóng tối buông xuống, cả thành phố rực sáng dưới ánh đèn neon, trên làn đường dành cho người đi bộ cũng được ánh đèn cao áp rọi sáng đến từng ngóc ngách. Sáu giờ tối là giờ tan tầm cao điểm, mấy cửa tiệm bán hoa cũng bắt đầu một ngày buôn bán nhộn nhịp.

Liêu Thần cùng ác ma đại nhân, còn thêm cả Chiến Long đứng trước cửa tiệm mời chào khách, mặt khác lại lặng lẽ quan sát màn kịch sắp diễn ra.

Sáu giờ mười lăm phút, từ phía đầu phố, một cô gái xinh đẹp chậm rãi đi tới. “Cô” mặc một chiếc áo bông màu tím, váy ngắn kẻ xếp li, quần tất lưới và boot cổ cao, nhìn qua làm cho người ta có cảm giác vừa hiện đại lại vừa nữ tính.

Chiến Long thiếu chút nữa muốn rớt luôn tròng mắt ra ngoài ———- Mặc dù dựa vào khí tức cũng đủ chắc chắn mười mươi đây là Ma hoàng bệ hạ, nhưng mà thế này thì cũng có hơi quá ……!!!

Có thể đem Ma hoàng bệ hạ ăn mặc thành cái bộ dạng này, đối với vị đại công tước lừng danh Vũ Uyên kia, trong lòng Chiến Long bỗng nảy ra không ít kính ngưỡng khác thường!

Cô gái xinh đẹp đi tới trước cửa hàng hoa Hoàng Tử Bé, đẩy cửa bước vào, tiếng chuông cửa cũng theo đó leng keng vang lên. Trong cửa hàng, ông chủ trẻ vẫn đang dán mắt vào màn hình vi tính chơi game, thấy có khách vào cũng chẳng buồn ngồi dậy chào đón, chỉ ậm ừ nói một câu, “Mua cái gì?”

“Đương nhiên là mua hoa a!” Ma hoàng bệ hạ cố ý thanh giọng nhỏ nhẹ trả lời.

“À, vậy cứ chọn đi.” Gã chủ hàng đối với một ‘đại mỹ nhân’ như Ma hoàng còn không thèm đưa mắt liếc nhìn, từ đầu đến cuối vẫn chỉ chăm chăm cắm mặt vào màn hình vi tính không dứt ra được.

“Tiếc là cửa hàng của anh không có loại hoa mà ‘em’ cần.” Ma hoàng cố ý liếc mắt đưa tình, khổ nỗi ‘tình ý’ bay ra đập vào tường rồi lại văng trở lại, rơi rụng đầy trên mặt đất, trong khi gã chủ hàng vẫn không ngẩng đầu lên lấy một cái.

“Không có thì đi chỗ khác tìm.” Xem ra gã này không có hứng thú với gái đẹp nha.

Ma hoàng bệ hạ không ngờ mình lại bị một tên nhóc con đối xử lạnh nhạt như vậy, trong lòng không khỏi nổi giận, bước đến bên bàn làm việc của gã, nhếch miệng xỉa xói, “Chơi cái gì mà chơi, thằng quỷ này, thấy khách vào còn không biết đứng dậy phục vụ sao?”

Gã chủ quán lúc này mới ngẩng đầu lên, mắng, “Con nhỏ khùng! Đứng đây lằng nhằng cái gì! Coi chừng anh mày gọi người đến tẩn cho một trận bây giờ! Không muốn ốm đòn thì bước nhanh! Đồ bà chằn!”

Ma hoàng bệ hạ bị dọa cho hết hồn a. Lần đầu tiên bị người khác mắng xối xả như vậy, y giận dữ đập bàn, “Thằng quỷ này, không muốn sống nữa hả?” Nói xong cầm túi xách vung mạnh một cái, quật thẳng vào mặt gã chủ quán. Gã chủ quán bỗng dưng bị đập cho một cú choáng váng, cáu đến mức nhảy dựng lên, vồ lấy điện thoại bấm số mách mẹ.

Đám người ác ma đại nhân đứng bên đường trông sang nhìn thấy hết thảy, ai nấy sợ đến ngây người nhưng sau đó lại vội vàng giả bộ như không biết gì, tiếp tục bán hoa, mà Ma hoàng bệ hạ chỉ hừ lạnh một tiếng, hất tóc bỏ đi, mặc kệ tên nhóc con vẫn đang bù lu ăn vạ với mẹ qua điện thoại.

“Ba! Mẹ! Có đứa bắt nạt con! Là con gái! Oa oa oa! Nó chạy mất rồi! Nhất định là do bọn người của cửa hàng hoa bên kia sai tới gây sự! Ngày mai mẹ gọi mấy ông bà kia tới phá quán tụi nó đi!” Gã gào lên, lại không biết trong lúc vu vơ trút giận đã đoán trúng tên đầu sỏ rồi.

Liêu Thần ở bên này thì nén giận quay sang lườm ác ma đại nhân, “Anh thấy chưa! Là chủ ý của anh đó, giờ thì lộ hết rồi! Ngày mai thế nào cũng có người tới quậy phá cho coi!”

“Không sao, còn phương án hai.” Ác ma đại nhân lại không ngờ bọn trẻ bây giờ thiệt là ‘siêu phàm thoát tục’ nha, ngay cả cửa ải mỹ nhân cũng bước qua cái một.

Lúc này, Ma hoàng bệ hạ khoác áo mưa lén lút bước vào tiệm, ác ma đại nhân kéo y vào trong góc nhà, đưa quần áo cho y thay ra rồi nhỏ giọng hỏi, “Ngươi nhìn thấy rõ tài khoản trò chơi của nó chưa?”

“Thấy rồi.” Ma hoàng đọc vanh vách tên tài khoản game của gã chủ cửa hàng, ác ma đại nhân cầm giấy bút ra ghi lại rồi nói, “Ta có quen một thằng nhóc thiên sứ rất giỏi về mấy thứ công nghệ thông tin, giờ đưa tài khoản này cho nó để nó lên mạng dụ dỗ tên ngốc kia.” Thằng nhóc thiên sứ mà ác ma đại nhân nhắc đến không ai khác chính là bạn học của Liêu Xuyến Xuyến – Ngải Địch.

“Sao ngay cả thiên sứ mà ngươi cũng quen vậy?” Ma hoàng hiếu kỳ hỏi lại.

“Tóm lại là ta sẽ nhờ thằng nhóc thiên sứ kia giúp chúng ta, thông qua mạng internet lừa cho tên ngốc này một vố.” Ác ma đại nhân thuần thục mở QQ, click vào biểu tượng avatar của Ngải Địch.

“Cái gì, Vũ Uyên đại nhân, ngài muốn ta dụ dỗ người ta qua game online rồi lừa đảo sao? Ta là thiên sứ mà, sao có thể giống như ác ma các ngài làm ra hành vi hại người này được!” Ngải Địch dù ở trên mạng vẫn đem bản chất thiên sứ ra phát huy đến nhuần nhuyễn.

“Ta có thể giúp ngươi quay về Thiên giới.” Ác ma đại nhân bắt đầu treo thưởng.

[Eddie]:

Lỡ có ai biết ta cùng ác ma giao dịch,

ta sẽ thê thảm lắm á! Có quay về Thiên giới cũng phải chịu cực hình a!

[Ác ma đại nhân]:

Đây là bí mật của hai chúng ta. Ta và ngươi nói chuyện qua QQ, ngoại trừ tổng đài thì làm gì còn ai biết? Ngươi nghĩ Thiên giới sẽ cài người vào tổng đài để xem trộm hai người không có gì nổi bật như ta và ngươi chat với nhau sao?

[Eddie]:

……Được rồi, vậy ta sẽ vào trò chơi dụ dỗ rồi lừa bán trang bị cho tên kia, tiền thu được sẽ chuyển vào tài khoản cho ngài, còn ngài ở đó tranh thủ viết báo cáo gian lận gửi cho admin của trò chơi kia, để cho người ta xóa hết trang bị của hắn là được.

“Được rồi, cứ theo kế hoạch mà làm, chừng nào xong việc ta sẽ chuyển cho ngươi một phần linh lực đủ để bay về Thiên giới.” Ác ma đại nhân gõ xong mấy lời giao kèo liền quay sang trấn an Liêu Thần, rằng mọi chuyện đều đã dàn xếp xong xuôi.

“Tôi cảm thấy mấy cái trò lừa đảo qua mạng này khó mà dụ được tên kia vào tròng.” Liêu Thần không mấy tin tưởng vào lời khẳng định của ác ma đại nhân.

“Đừng lo, tên chủ quán bên kia là kẻ nghiền game nặng, ngài không thấy bộ dạng vừa rồi của hắn sao? Cả ngày chơi game như vậy, chắc chắn sẽ lọt hố thôi.” Ác ma đại nhân nói chắc như đinh đóng cột.

Ngày hôm sau, cửa hàng hoa Thần Vũ lại bị đám người già kia vây quanh đập phá. Liêu Thần và Quân Tư Vũ đã có kinh nghiệm đối phó, nhất quyết chết dí trong nhà không chịu thò mặt ra, cứ để cho đám người ngoài kia chửi đến chán thì thôi, còn bọn họ thì bu đầu vào màn hình máy tính chờ tin tốt.

Bốn giờ chiều, Ngải Địch gửi tin nhắn báo cáo, “Xong rồi!”

Lúc này, ác ma đại nhân lên mạng kiểm tra tài khoản ngân hàng, phát hiện ra gã chủ hàng kia để mua trang bị cho nhân vật trong game đã chịu ra giá đến năm vạn đồng, thật đúng là chịu chơi mà! Ngoại trừ hai vạn đồng gã rút ra từ trước, trong thẻ chỉ còn khoảng vài ngàn tiền dư, vì vậy ác ma đại nhân nói với Ngải Địch, “Không cần báo cho admin vội, cứ vờn nó thêm mấy lượt nữa đi.”

“Được rồi.” Biết rõ mình không phải là đối thủ của ác ma đại nhân, Ngải Địch đành ngoan ngoãn nghe theo lời hắn.

Nghe nói nửa tháng sau đó, gã chủ hàng kia vì lọt vào bẫy của Ngải Địch mà đã bỏ ra gần hai mươi vạn tiền mặt để sắm đồ trên mạng, thậm chỉ còn lừa gạt ba mẹ đem cửa hàng hoa bán cho người khác lấy tiền. Bố mẹ gã đến khi phát hiện ra thì nổi giận đùng đùng, đá gã ra khỏi cửa, chuộc lại cửa hàng rồi dẹp tiệm. Từ đó trở đi, cửa hàng hoa Thần Vũ bớt được một mối lo lớn.

Sau khi kế hoạch lừa đảo thành công, chủ tớ Ma hoàng quyết định ở lại Nhân giới thêm một thời gian nữa, cùng với hai người ác ma đại nhân chen chúc trong căn nhà thuê bé tẹo. Ác ma đại nhân cảm thấy rất phiền phức, nhưng hai tên kia nói là phải cùng ác ma đại nhân trải nghiệm cuộc sống thú vị của con người dưới nhân gian, nhất định không chịu rời đi. Ác ma đại nhân nghe vậy liền bê về cho bọn họ một chồng tạp chí [Thanh niên ngày nay], [Đời sống hàng ngày] đủ thứ, rồi kể cho bọn họ biết rằng cuộc sống dưới nhân gian cực khổ thế nào, vất vả ra sao, hắn không muốn hai người bọn họ phải chịu khổ sở, vậy nên cả hai hãy mau quay về Ma giới đi. Ma hoàng bệ hạ vừa nghe vừa bày trò ăn uống say sưa, Liêu Thần cũng vui vẻ hùa theo, vì thời buổi này dễ gì kiếm được hai tên chạy việc miễn phí như vậy, cho dù là bốn người chen chúc dưới một mái nhà, y vẫn nhiệt liệt hoan nghênh a.

Nhận lại được số tiền bị gã chủ hàng kia ăn chặn, tâm nguyện của Liêu Thần cuối cùng cũng được thỏa mãn. Y dùng số tiền đó mua về một cái ô tô gia đình cỡ nhỏ. Mặc dù chỉ là một chiếc ô tô năm chỗ ngồi hạng xoàng, nhưng Liêu Thần lại cảm thấy giống như vừa tìm lại được vinh quang trong cuộc đời, bởi vì đối với một người đàn ông mà nói, chiếc ô tô không chỉ là một phương tiện giao thông bình thường mà còn là một vật biểu thị tôn nghiêm, địa vị của người đó trong xã hội a.

Đương nhiên, để tuyên dương ‘tinh thần vượt khó’ của đám ác ma đại nhân, Liêu Thần quyết định cho bọn họ được nghỉ xả hơi hai ngày cuối tuần. Bốn người sẽ cùng nhau tới trường nội trú thăm Xuyến Xuyến, sau đó thuận tiện lái xe đi tham quan một vòng quanh vùng ngoại ô. Ma hoàng bệ hạ đối với chuyến đi lần này cực kỳ háo hức, y quấn quýt lấy ác ma đại nhân đòi hắn dẫn đi mua lều bạt, đồ dùng cắm trại đủ thứ về bày la liệt trong nhà. Tối hôm đó, Ma hoàng bệ hạ nhất quyết không chịu ngủ trên giường nữa mà hưng phấn đòi dựng lều trại ngay giữa phòng khách, rồi cùng Chiến Long xách đèn pin, cơm hộp vào trong lều ngồi ăn. Ác ma đại nhân nhìn thấy ngứa mắt, một cước đá sập luôn cái lều.

Hết chương 46