Chương 4

Tựa như hắn đang nói chuyện với một con kiến.

Lian vẫn cắn răng chịu đựng cho đến khi tiếng bước chân của người hầu gái rời xa, lúc này nàng mới thấp giọng hỏi:

“Ngươi có phải là thần hộ mệnh của ta?”

“Thần hộ mệnh?” Người đàn ông buông tay ra, cười nhạo: “Bảo hộ những kẻ loài người có thể chết mọi lúc mọi nơi à?”

Lian cũng không chắc lắm về việc có phải thần hộ mệnh nào cũng có tính cách nổi loạn như vậy hay không?

Nàng cho rằng mình cần phải xem kỹ quyển sách ghi chép mà bà ngoại để lại.

Nàng nói: “Ta hy vọng ngươi có thể ý thức được rằng ta là người triệu hồi ngươi.”

Bàn tay của hắn rời khỏi người nàng.

Lian kiên định: “Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi phải nghe theo lệnh ta.”

Thanh âm của nàng rất thấp, đôi mắt vẫn mở to, dường như không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.

Con ngươi của Lian được di truyền từ người mẹ đã khuất, nó có màu xanh lục thẫm của bảo thạch.

Nàng mang trên người dòng máu quý hiếm và đôi mắt đẹp tựa ngọc, cùng với đủ loại tin đồn liên quan đến gia tộc của mẹ nàng. Đó là lý do tại sao có không ít Bá tước và Tử tước đã nhìn trúng Lian.

Nàng còn chưa kịp nghe thấy lời hồi đáp của người đàn ông nọ…

Một cơn gió lạnh hệt như lúc còn ở trên gác lửng lướt qua mu bàn tay của Lian. Dần dần lấy lại được thị giác, Lian nhìn thấy ánh nến âm u lay động xuyên qua lớp rèm mỏng.

Người đàn ông đã rời đi rồi.

Thậm chí Lian còn chưa kịp biết hắn ta trông như thế nào.

[Thần hộ mệnh có tính cách ôn hoà, chỉ có một số ít mới kiêu ngạo khó thuần]

[Muốn sử dụng thần hộ mệnh kiêu ngạo khó thuần cần phải tiến hành thuần hoá chúng, ký kết khế ước chủ tớ, thêm vào đó cần phải áp dụng trừng phạt.]

Lian ho khẽ một tiếng. Trước khi người hầu gái câm tiến vào đưa thuốc, nàng đã giấu kỹ cuộn giấy đi.

Từ sáng sớm hôm nay, Lian đã ngã bệnh.

Việc mỏi mệt này là do bị ảnh hưởng bởi huyết mạch bên trong, thân thể của Lian giống hệt mẹ nàng, vô cùng suy yếu và tái nhợt. Vũ hội ngày hôm qua đã làm hao mòn tinh lực của nàng, cộng thêm hai lần sử dụng thần chú triệu hồi liên tiếp khiến nàng càng thêm kiệt sức, sớm đã không chịu nổi nữa.

Có điều, Lian nghi ngờ rằng nguyên nhân nàng ngã bệnh là do khí lạnh theo cùng người đàn ông kia.

Là một loại lạnh lẽo có thể ăn mòn linh hồn người khác.

Cha nàng đến phòng ngủ để thăm bệnh. Ông ngồi trên chiếc ghế màu đỏ tươi cách Lian hai bước, bàn tay đeo găng trắng đang cầm một cây gậy baton có khắc hình con đại bàng.

“Tối nay, Công tước muốn mời con đến dùng bữa tối cùng ngài.”

Lian đáp: “Thưa cha, con đang bị bệnh.”

Dường như Nam tước Brown không hề nghe thấy lời nói của con gái:

“Chiều nay, Molly sẽ mang lễ phục đến cho con.”

Lian khẽ khép mắt lại.

Nước da của nàng thật trắng, là sắc trắng nhợt nhạt kém khoẻ mạnh do từ lâu không được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.

Một khi giơ cánh tay lên, dưới những tia nắng chiếu có thể nhìn thấy cả những mạch máu xanh tím ẩn hiện bên dưới. Bởi khung xương mảnh mai và yếu ớt, đến cả hoạt động cưỡi ngựa nàng cũng hiếm khi tham dự. Hầu như loại vận động duy nhất mà Lian thực hiện, chính là cùng với mười tên lính gác tản bộ trong vườn hoa của trang viên.

“Nhất định con phải kết hôn sao?” Lian hỏi: “Cùng với vị Công tước ấy?”

“Lần trước ta đã hỏi ý kiến con.” Nam tước Brown đáp: “Là con bảo mình có khuynh hướng lựa chọn những người đàn ông trưởng thành.”

“Trưởng thành trong lời của con nghĩa là lớn hơn con tầm mười tuổi, chứ không phải là còn lớn hơn cha những mười tuổi.” L*иg ngực phập phồng kịch liệt, Lian tức giận cáo buộc: “Cha, người không thể đem bán con cho một lão già râu tóc hoa râm, tuổi tác cũng đã gần đất xa trời.”

Nam tước Brown đứng dậy, ông lạnh lùng liếc nhìn Lian như thể đang nhìn một món hàng hoá.

Ông chống tay lên chiếc đầu đại bàng trên cây gậy baton rồi xoay người rời đi, một khắc cũng không hề ngoảnh lại.

Buổi chiều, lễ phục được đưa đến có màu xanh lục đẹp tuyệt như màu mắt của Lian. Đây là một bộ váy dạ tiệc được làm bằng vải Taffeta [3] dệt bằng sợi nhuộm, điểm xuyết ren trắng cùng các hạt ngọc trai. Những người hầu gái câm giúp Lian thay váy, bọn họ nhét nàng vào trong chiếc áo nịt ngực corset có khung làm từ xương cá voi rồi sau đó buộc thật chặt eo nàng, tạo thành một đường cong mảnh khảnh.

Nàng không nhìn thấy bà vυ" Molly đâu cả.

Từ khi phát hiện bà vυ" Molly vẫn luôn bí mật kể cho Lian nghe những chuyện xa xưa ở trang viên này, Nam tước Brown liền cưỡng chế bà rời khỏi nàng.

Khi màn đêm buông xuống, Lian mặc chiếc váy tinh xảo, ngồi trong xe ngựa đi đến lâu đài của vị Công tước nọ.

Mượn việc gặp gỡ để mưu cầu chuyện khác, Lian đã quá hiểu cha của mình.

Tuy đây là lần đầu tiên nàng bước ra khỏi trang viên, nhưng e rằng cha nàng đã sớm biến nàng thành lễ vật tặng cho lão Công tước già.

Hệt như số mệnh của đa phần những người trong gia tộc của mẹ nàng.

Vì quý tộc mà lưu lạc, vì quý tộc mà trở thành cống phẩm, chính là quy tắc bất thành văn từ bao đời nay.

Trong cỗ xe ngựa, lần thứ hai Lian âm thầm niệm thần chú triệu hồi.

Thần chú mà nàng niệm vừa ngắn vừa gấp, âm tiết cuối cùng vừa bật ra khỏi miệng, một làn hơi lạnh dần dần bao phủ khắp không gian.

Một lần nữa Lian lại rơi vào trong bóng đêm dày đặc. Dường như nàng đã thích nghi được với cảm giác mất thị giác tạm thời này. Có lẽ thần hộ mệnh của nàng không muốn nàng nhìn thấy dáng dấp thật của hắn.

Quả nhiên là một tên thần hộ mệnh ngạo mạn và cổ quái mà!

Tuy nghĩ như vậy nhưng Lian cũng không muốn so đo. Thời gian đang rất cấp bách, nàng vội vàng hỏi:

“Ngươi có ở đó không? Ta cần ngươi giúp đỡ.”

Người đàn ông cười rộ lên.

Lian hơi lo lắng: “Ngươi cười gì thế?”

“Nếu như ngươi nhìn thấy một con kiến cầu xin sự giúp đỡ của loài người, ngươi cũng sẽ cảm thấy buồn cười như ta thôi.”

Giọng điệu của hắn không những ổn định mà còn hàm ẩn cả sự ngạo nghễ của bậc bề trên:

“Ngươi có chắc là muốn cầu xin ta giúp đỡ?”

Lian cau mày: “Ơ… Chẳng lẽ ta triệu hồi ngươi ra đây để tán ngẫu à?”

Tư thế ngồi của nàng trông vô cùng ngay ngắn và đẹp mắt, dù là nhìn không thấy gì, cũng không ảnh hưởng đến thần thái của nàng. Những tiểu thư quý tộc từ nhỏ đã sớm được học đầy đủ mọi lễ nghi và phép tắc xã giao, vì vậy khí chất đã ăn sâu vào trong cốt cách. Bàn tay mang đôi găng ren bắt chéo lại đặt trên đùi, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, làn da nàng như được chiếu rọi một tầng hào quang thánh khiết.

Thanh âm của người đàn ông chợt trầm hẳn:

“Ngươi có biết nếu cầu xin ta thì sẽ phải trả giá những gì hay không?”

Lian hơi sửng sốt: “Ta biết.”

Thật ra, nàng hoàn toàn mờ mịt. Sách của bà mà nội lưu lại tuy không quá dày, nhưng những con chữ cùng với thần chú thì lại li chi lít chít, nàng cần phải bỏ ra nhiều thời gian mới có thể đọc hiểu hết được.

Thế nhưng, khi đứng trước tên thần hộ mệnh kiêu ngạo vô lễ này, nàng cần phải duy trì thần thái chuẩn mực của một nữ chủ nhân.

“Ta không muốn để lão Công tước kia… xâm phạm mình.”

Lian cố gắng đưa ra một lý do thoái thác uyển chuyển nhất có thể.

“Từ lâu đài của Công tước, ta cần ngươi giúp ta…”

Lời vẫn chưa dứt, Lian đã cảm nhận được một cơn ớn lạnh trong l*иg ngực.

Chiếc váy bó chặt eo có dấu hiệu được nới lỏng, sự thay đổi đột ngột này khiến nàng khϊếp sợ không thôi, giọng nói cũng lạc hẳn đi:

“Ngươi vừa làm gì vậy?”

Chiếc váy này được thiết kế cực kỳ khó mặc và phiền toái, cần phải có người hầu giúp đỡ mới có thể mặc được. Bên trong của nó có một khung xương cá voi, cần đến hai người hầu gái phối hợp ăn ý để siết chặt, mà giờ phút này đây, chiếc váy đã bị một lực lượng mạnh mẽ xé toang, những sợi dây mỏng phía sau chiếc áo nịt ngực cũng bung đứt, không khí ập vào trong buồng phổi khiến Lian cảm thấy vô cùng hoảng hốt và lúng túng.

Trong cơn hoảng loạn, nàng quên mất phải duy trì sự bình tĩnh quý phái của mình. Lian tức giận mắng:

“Bỉ ổi…”

“Nói cái gì?” Người đàn ông giẫm lên chiếc váy xoè rộng như đóa hoa nở rộ của nàng, đầu gối hắn đè giữa hai chân nàng, một tay véo chiếc cổ trắng của nàng, giọng điệu hắn thờ ơ:

“Bị loài người mắng là bỉ ổi? Ngươi cũng khá thú vị đấy.”

Lian không thể nào lên tiếng được.

Mọi thứ xung quanh vẫn tối đen như mực khiến nàng không thể nhìn thấy gì, Lian chỉ đành gắng giãy giụa và bấu chặt cánh tay của người đàn ông.

Không bao lâu, trái tim nàng đã chìm sâu xuống đáy biển.

Đây không phải là một yêu tinh nhỏ bé yếu ớt mà bà ngoại nàng đã nhắc đến.

Ngược lại, người đàn ông trước mặt có tính công lược cực kỳ cao, cơ bắp hắn thực rắn chắc, sức lực lại mạnh khủng khϊếp. Cho dù Lian có dùng toàn bộ sức bình sinh để kháng cự cũng không mảy may lay chuyển được hắn.

Cùng với thời điểm ý nghĩ tuyệt vọng của nàng nảy sinh, hắn liền nắm lấy cổ Lian, kéo sát đến gần rồi đặt thiếu nữ nhỏ bé ở trên đùi mình.

Hẳn là hắn cực kỳ cao lớn.

Trong nháy mắt, Lian đã cảm nhận được sự khác biệt về hình thể giữa hai người.

Nhiệt độ của người đàn ông này rất cao, cao hơn hẳn nhiệt độ bình thường của con người.

Song, dường như hắn vẫn có hình hài của nhân loại.

Lian đã phỏng đoán như vậy.

Khoảnh khắc tiếp theo, khi Lian những tưởng hắn đã buông cổ nàng ra, thì người đàn ông đột ngột xé rách phần tay áo của nàng, tiếp theo áo nịt ngực cùng với tùng phồng cũng bị xé toạc một tiếng. Bả vai nàng bị ấn xuống, hai chân bị ép tách ra, người đàn ông cúi đầu xuống ngửi cổ và xương quai xanh của nàng.

“Vẫn còn là một trinh nữ?” Người đàn ông hỏi.

“Ngươi đã chuẩn bị hiến tế thân xác này cho ta chưa?”