Chương 3: Có Omega khác

Cuối cùng hắn vẫn không trở về, liền hỏi hắn muốn làm gì với thiếu gia nhà họ Lâm.

Sau đó, Lạc Nhạc tức giận đến mức cố tình biến mất nhiều lần nhưng Hoắc Lan Cảnh không bao giờ quay lại.

Từ đó, Lạc Nhạc biết rất rõ Hoắc Lan Cảnh không có tình cảm với mình.

Miễn là anh ta không chết.

"Em mệt rồi, phòng anh ở đâu? Em muốn ngủ."

Lạc Nhạc không muốn tiếp tục chủ đề này.

Hoắc Lan Cảnh không nói một lời quay người đi thẳng vào phòng làm việc.

Lạc Nhạc nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên cảm thấy mình thật sự là đang tìm phiền toái.

Anh mỉm cười tự ti.

"Tiểu chủ nhân, ngài mệt sao? Muốn nghỉ ngơi sao? Tiểu Viên biết phòng chủ nhân ở đâu."

Lạc Nhạc nhìn quả cầu nhỏ đột nhiên xuất hiện, gật đầu.

"Vậy làm phiền ngươi, tiểu Viên cầu ."

"Tiểu chủ nhân, là tiểu Viên chứ không phải tiểu Viên cầu."

Lạc Nhạc cảm thấy dễ chịu hơn một chút, mỉm cười cố ý đối nghịch, nói: “Ta biết rồi, tiểu Viên cầu.”

“ Tiểu chủ nhân, là tiểu Viên chứ không phải tiểu Viên cầu.”

Lạc Nhạc cùng tiểu Viên cãi nhau suốt chặng đường, như thể muốn cảm nhận được sự an tâm từ tiểu Viên duy nhất quen thuộc.

Phòng của Hoắc Lan Cảnh rất đơn giản, với tông màu trắng đen, chỉ có tủ quần áo âm tường, phòng tắm và một chiếc giường lớn, ngoài ra không có thêm đồ đạc gì.

Chăn bông trên giường được gấp gọn gàng.

"Tiểu chủ nhân, xin hãy nghỉ ngơi đi, tiểu Viên đã đi rồi."

Lạc Nhạc ừ một giếng và đóng cửa lại.

Cơ thể cậu nhớp nháp, khó chịu, nhất là bàn tay vừa mới tháo băng ra.

Lạc Nhạc lúc này trên người không có gì, đi tới mở cửa tủ ra.

Quần áo của Hoắc Lan Cảnh có rất ít kiểu dáng, phần lớn là quân phục, một phần nhỏ là vest.

Tại sao lại không có bộ đồ ngủ nào?

Lạc Nhạc cởϊ qυầи áo, nhìn thấy một bộ đồ ngủ bằng lụa màu xám.

Chỉ một có một bộ thôi.

Lạc Nhạc do dự hồi lâu mới cởϊ áσ đi vào phòng tắm.

Vết thương còn chưa đóng vảy nên anh chỉ có thể lau nhẹ.

Sau khi tắm rửa xong, Lạc Nhạc lại dùng khăn băng bó cho mình.

Cánh cửa đột nhiên mở ra, cậu dừng lại và nhìn qua.

Hoắc Lan Cảnh đi phía trước, theo sau là tiểu Viên .

Vừa bước vào, anh đã ngửi thấy mùi bưởi trong không khí, cau mày khó chịu.

Cũng may hắn không để Lâm Diệp tới.

Hoắc Lan Cảnh tiến lại gần cậu .

Lạc Nhạc đứng dậy, ngẩng đầu nhìn hắn: "Sao vậy?"

Ánh mắt Hoắc Lan Cảnh có chút ngơ ngác.

Lạc Nhạc chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tới đầu gối mười centimet.

Có lẽ là do Hoắc Lan Cảnh vừa mới tắm xong nên giọng anh khàn khàn.

“Sao cậu không dán miếng dán ức chế lên?”

Lạc Nhạc sờ sau gáy, nói: "Không còn nữa."

Cậu nhìn thấy Hoắc Lan Cảnh rũ mắt suy nghĩ một lúc rồi bước tới bàn mở ngăn kéo ra.

Sau khi lấy ra một chiếc hộp, quay lại đưa cho cậu.

"Dán nó lên ."

Lạc Nhạc cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay, lớp bọc trên đó đã biến mất.

Cậu ta sửng sốt và mở hộp ra.

Tổng cộng có năm cái , hai cái trên cùng đã không còn.

Có nghĩa là có một Omega khác đã đến đây và dán miếng dán ức chế ở đây.

Nhận thức này khiến trái tim Lạc Nhạc rơi vào đáy vực .

Cậu và Hoắc Lan Cảnh đã một năm lẻ ba ngày không được gặp nhau.

Thậm chí không gọi video được mấy lần.

Chẳng lẽ một năm qua Hoắc Lan Cảnh đã tìm được người mới?

Hay những lời người ở Đế quốc nói là sự thật? Hoắc Lan Cảnh trong lòng luôn có người...

Họ đã thực hiện đến bước nào...

Hoắc Lan Cảnh có phải đã sẵn sàng ly hôn với cậu không...

Những câu hỏi này cứ nằm trong tâm trí, làm cậu không thể dứt ra được.

"Đây là trí não mới, cậu có thể trực tiếp nhập ID của mình để sử dụng."

Lạc Nhạc không có hứng thú nói ừ, sau khi dán miếng dán lên, cậu liền bôi thuốc.

"Ừm.”

Hai người họ không ai nói gì.