Chương 2: Đừng tưởng rằng giả vờ đáng thương tôi sẽ thương hại em

Hoắc Lan Cảnh lười biếng liếc nhìn Lạc Nhạc, không đáp lại, đi vào trong.

Trung úy Lâm nhìn bóng lưng của hai người, thở dài rồi rời đi về hướng khác.

Hoắc Lan Cảnh không nói một lời với Lạc Nhạc từ lối vào khu quân sự đến nơi ở của mình.

Lạc Nhạc không để ý, chỉ nhìn nơi hắn đã ở ba tháng, như muốn thông qua những quỹ đạo sinh hoạt này tưởng ra thành một Hoắc Lan Cảnh mình đã bỏ lỡ.

Vừa đi cậu vừa tự nói ra việc của mình.

"Chồng ơi, anh biết không, trên đường đến nơi này, em đã gặp phải một vụ nổ sao. Anh không biết nó nguy hiểm thế nào đâu. Em còn bị rơi xuống một hành tinh, không khí ở đó rất kém và chẳng có gì cả. Nhưng mà chính quân đội của họ đã cứu em. "

Hoắc Lan Cảnh rũ mắt xuống, nhìn thấy đôi mắt của người thanh niên chớp chớp, miệng lúc đóng lúc mở.

Ban đầu, anh định đi đến Hành tinh 7, nhưng giáo viên của Lạc Nhạc đã gửi một lá thư cho anh, nói rằng cậu ấy đang trên đường tìm anh.

Người thầy này chính là sư phụ trước đây của Hoắc Lan Cảnh, vì sư phụ của mình mà anh mới ở lại đợi.

Anh không ngờ tới Lạc Nhạc lại đến muộn như vậy.

Trong nhiều năm qua ở bên ngoài chiến đấu, con đường từ Đế quốc đến hành tinh 5 anh đã đi rất nhiều lần.

Chưa bao giờ xảy ra vụ nổ sao.

Có lẽ vì thiếu gia này ghé chơi đâu đó nên mới đến muộn, sợ bị anh la mắng nên nói dối.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Hoắc Lan Cảnh tối sầm lại.

"Tìm tôi có chuyện gì?"

Trong giọng điệu của anh có chút không vui.

Lạc Nhạc vô thức nắm chặt lấy cánh tay anh.

Thái độ của Hoắc Lan Cảnh vẫn như cũ, lạnh lùng.

Một lúc sau, Lạc Nhạc mới ngẩng đầu lên và chỉ miếng vải băng trên tay về phía Hoắc Lan Cảnh với vẻ tủi thân.

"Cái gì? Anh không thấy vết thương trên người em sao? Anh cũng không biết quan tâm đến em một chút."

Hoắc Lan Cảnh nhẹ nhàng liếc nhìn đống vải băng bó, hiện tại đều là phòng điều trị AS-IC, dù tệ hơn nhưng vẫn có phòng điều trị BB-C.

Chỉ cần không bị chết não là có thể hoàn toàn bình phục.

Ở đâu mà còn sử dụng những loại vải băng này?

Tuy nhiên, Hoắc Lan Cảnh vẫn cầm tay cậu .

Lạc Nhạc giật mình cụp mắt xuống, nhìn thấy Hoắc Lan Cảnh mặc quân phục màu xanh đậm đang cúi người nghiêm túc nhìn vào tay mình.

Nhiệt độ cơ thể của Hoắc Lan Cảnh lan truyền qua cổ tay, trái tim của Lạc Nhạc dần dần tăng tốc.

Đột nhiên, lực trên tay người đàn ông tăng lên, Lạc Nhạc đau đớn rêи ɾỉ.

"Anh đang làm gì vậy?"

Lúc này, Hoắc Lan Cảnh ném một tấm bài tới.

"Đây là gì?"

"Thẻ Tinh Cần, cậu đang làm cái gì ở đây?"

Thấy Hoắc Lan Cảnh không giải thích về thẻ Tinh Cần, Lạc Nhạc cũng không hỏi thêm vì sợ chọc hắn giận.

Lạc Nhạc mím môi, quay mặt đi không nhìn anh.

"Em đến gặp chồng em không được hay sao? Lâu lắm rồi anh không về nhà, em sắp không nhận ra anh nữa."

Hoắc Lan Cảnh vốn tưởng rằng cậu có việc gì đó nghiêm túc phải làm, nhưng không ngờ lại là vì chuyện này.

Anh đã quên rằng Lạc Nhạc luôn là một người kiêu ngạo như vậy.

Có lẽ lần này lại là ý nghĩ bất chợt của cậu ta.

Hoắc Lan Cảnh chỉnh lại bộ quần áo bị Lạc Nhạc làm rối tung lên, nhìn cậu: "Được rồi, bây giờ đã nhìn thấy tôi rồi, khi nào thì rời đi."

Lạc Lê nhìn hắn như vậy, trong lòng tức giận dâng lên.

May mắn thay chưa kịp nổi giận, cậu đã giữ được lý trí.

Nếu nổi giận , Hoắc Lan Cảnh nhất định sẽ đuổi cậu ra ngoài.

Không thể.

Cậu nhẹ giọng nói: “Chồng ơi, chúng ta đã lâu không gặp, em không thể ở lại thêm vài ngày nữa sao?”

Cổ và tay của Lạc Nhạc được quấn vải băng, sắc mặt có chút tái nhợt.

Nếu được đặt ở Trái đất cổ đại, Hoắc Lan Cảnh có thể sẽ tin rằng cậu thực sự bị thương.

"Lạc Nhạc, cậu giả vờ đủ chưa? Đi ra ngoài."

Lạc Nhạc trong lòng cứng đờ, nụ cười khoé miệng rốt cục không cách nào duy trì được.

Tim như rơi xuống đáy vực, vết thương đau nhức.

Hạ mắt xuống, vô tình liếc nhìn miếng vải băng trên người, Lạc Nhạc rốt cuộc nhớ ra thứ này đã bị bỏ từ lâu.

Nghĩ tới hành động trước đây của Hoắc Lan Cảnh, Lạc Nhạc liền hiểu ra.

Cậu xé đại một miếng vải băng trên tay trái.

Nhưng do quấn quá chặt thì cuối cùng chỉ hở ra một lỗ nhỏ.

Vì bị dùng lực quá mạnh nên vết thương lại bắt đầu rỉ máu, rỉ ra từ lớp băng.

Lạc Nhạc đưa tay ra, coi như đã lấy được bằng chứng, nhìn hắn như một con chó con.

Hoắc Lan Cảnh nhìn thấy cảnh này khựng lại, không ngờ Lạc Nhạc lại thực sự bị thương.

Nhưng khi nhìn thấy chất lỏng màu đỏ tươi, trong lòng anh dâng lên một cơn tức giận không rõ nguyên nhân.

Giọng điệu không khỏi trở nên lạnh lùng hơn một chút.

"Lạc Nhạc, đừng tưởng rằng giả vờ đáng thương tôi thì tôi sẽ trở về Đế quốc cùng với cậu, điều đó không có khả năng."

Lạc Nhạc nghe được lời này, lòng đau nhức.

Tất nhiên cậu biết điều đó là không thể.

Trước đây, cậu từng bị ghét vì đánh bại thiếu gia nhà họ Lâm trong một cuộc thi.

Trên đường về nhà, hắn ta đã sắp xếp để cậu gặp tai nạn ô tô.

Hai chiếc xương sườn bị gãy và cậu hôn mê suốt ba ngày.

Ngay khi tỉnh dậy, cậu đã nói với Hoắc Lan Cảnh về sự việc và ẩn ý muốn anh ấy trở về Đế quốc.

Nhưng Hoắc Lan Cảnh chỉ nói "Tôi đã biết" với giọng bình tĩnh rồi tiếp tục công việc của mình.