Chương 13: "Cậu muốn nghĩ thế nào cũng được"

Lạc Nhạc xoay người nắm lấy góc áo của hắn, "Không biết em nói cái gì? Anh vừa mới cùng cậu ta tai kề tai nói nhỏ. Hoắc Lan Cảnh, bốn năm qua, anh chiến đấu mọi nơi, không trở về Đế quốc, em hỏi anh, thật sự có nhiều chiến tranh như vậy sao? Hay là chỉ vì anh muốn tránh mặt em?"

Hoắc Lan Cảnh quay đầu, mắt híp lại, "Cậu muốn nói gì?"

Lạc Nhạc bị anh nhìn chằm chằm đến mức muốn rút lui. Nhưng nghĩ đến cảnh kề tai nói nhỏ kia, cậu lại càng khó chịu hơn.

"Anh cùng Trần Phó kia có quan hệ thế nào? Có phải là vì hắn mà anh bốn năm nay không trở lại đúng không?"

Hoắc Lan Cảnh nhìn người đàn ông vô lý, trong sâu đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.

“Cậu muốn nghĩ thế nào cũng được.”

Nói xong, hắn đưa tay kéo lại góc áo, nhưng đã bị Lạc Nhạc túm chặt lại.

Lạc Nhạc trông mong nhìn anh, đôi mắt hơi đỏ lên, Hoắc Lan Cảnh đây là thừa nhận phải không?

Nghĩ đến tất cả những gì cậu đã phải trả giá vì Hoắc Lac Cảnh trong những năm qua và sựu thờ ơ của anh.

Lòng Lạc Nhạc đau thắt.

Không hiểu sao nước mắt lại từng giọt từ gương mặt rơi xuống như sợi dây trân châu bị đứt.

Hoắc Lan Cảnh thấy vậy dừng lại, hắn không muốn nhìn thấy Lạc Nhạc khóc, điều này sẽ khiến hắn tức giận.

Anh muốn nói những điều tốt đẹp với cậu để cậu không khóc, nhưng vừa mở miệng thì lời nói liền thay đổi.

“Đừng khóc.” Giọng điệu có chút lạnh lùng.

Nước mắt của Lạc Nhạc rơi nhanh hơn.

Cậu ấy vừa khóc vừa phản bác: "Làm sao, tôi thậm chí còn không có quyền tự do để khóc à?"

Hoắc Lan Cảnh sửng sốt một lúc, sau đó liếc nhìn thấy cánh cửa vẫn mở, bước tới.

Lạc Nhạc tưởng rằng anh sắp rời đi nên cậu ôm chặt anh.

“Đừng đi, em không hỏi nữa.”

Hoắc Lan Cảnh đưa tay đóng cửa lại, sau đó mặt không biểu tình nhìn cậu: "Cậu làm như vậy là muốn nói cho cả tinh hệ biết tôi bắt nạt cậu sao?"

Lạc Nhạc nói trong lòng, không phải là đang ức hϊếp mình sao?

Sau khi biết hắn sẽ không rời đi, Lạc Nhạc liền buông tay.

Hoắc Lan Cảnh liếc cậu một cái, bình tĩnh nói: "Yên tâm đi, cuộc hôn nhân của chúng ta là do thế hệ bà nội quyết định, tôi sẽ không đề cập đến việc ly hôn."

Lạc Nhạc nghe được lời này, sự mất mát đột nhiên biến thành tức giận.

Điều này có nghĩa là cuộc hôn nhân của họ là một cuộc hôn nhân sắp đặt.

Anh ấy không hề có tình cảm với bản thân nhưng cũng sẽ không chủ động đề cập đến việc ly hôn hay nói về chuyện đó.

Vậy hành động của Hoắc Lan Cảnh bao năm qua là ép cậu chủ động tiến hành ly hôn?

Nghĩ đến đây, sự bất bình đã biến thành sự tức giận.

Lạc Nhạc tiến lên nắm lấy cổ áo hắn kéo xuống.

Hoắc Lan Cảnh chỉ nhẹ nhàng liếc hắn một cái, “Cậu." Làm gì?

Những lời đó vẫn chưa được nói ra.

Môi anh đã bị Lạc Nhạc kiễng chân lên hôn.

Có thể cảm nhân được vòng tay cậu ôm lấy cổ anh thật chặt .

Môi Lạc Nhạc rất mềm, cũng không có kỹ năng hôn, chỉ tùy tiện gặm nhấm, hàm răng nanh sắc nhọn thỉnh thoảng cắn vào môi hắn.

Thân thể dần dần nóng lên, Lạc Nhạc nhắm mắt lại, không dám nhìn hắn.

Nhận ra điều gì đó, con ngươi của Hoắc Lan Cảnh nheo lại.

Anh muốn đẩy Lạc Nhạc ra, nhưng cái ôm của cậu ấy quá chặt.

Đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Lan Cảnh lóe lên.

Anh ta ôm chặt sau gáy Lạc Lê, cắn thật mạnh vào môi cậu như trừng phạt.

Anh tiếp tục cho đến khi nếm được vị máu trong miệng.

Lạc Nhạc đau đớn kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng buông ra.

Nhưng Hoắc Lan Cảnh vẫn không buông ra, hắn thay đổi tư thế, cắn mạnh xuống như đang khó chịu.

"Ah…"

Đau quá.

Lạc Nhạc đẩy mạnh hắn, người đàn ông này thật keo kiệt, cậu chỉ hôn hắn một cái, hắn lại cắn cậu hai cái.

Lúc này, cửa đột nhiên bị từ bên ngoài đẩy ra.

Trung úy Lâm chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong căn phòng, không khỏi chửi rủa tại sao anh ta lại vào.

Sau đó anh lặng lẽ mở cửa, cố gắng đóng nó lại.

Hoắc Lan Cảnh thấy vậy, buông Lạc Nhạc ra, đối mặt với trung úy Lâm, thấp giọng nói: "Có chuyện gì vậy?"

Trung úy Lâm chỉ có thể cắn răng báo cáo: "Tướng quân, báo cáo quân sự của hành tinh thứ 9."

Nói xong, Lạc Nhạc quay người sang một bên sắp xếp quần áo.

Vợ tướng quân dường như đang khóc, giữ thanh thiên bạch nhật, tướng quân và vợ tướng quân chơi đùa kí©h thí©ɧ đến như vậy sao?

Trung úy Lâm kìm nén tinh thần buôn chuyện của mình.

Hoắc Lan Cảnh bước tới ghế ngồi xuống, đôi môi đỏ mọng.

"Đưa đây."

Trung úy Lâm nhanh chóng bước vào và đặt tờ báo của tướng quân lên bàn.

"Tướng quân ngài trước xem, tôi đi trước."

Hoắc Lan Cảnh khẽ gật đầu, sau đó tập trung đọc bản báo cáo quân sự trong tay.

Trung úy Lâm quay người định rời đi nhưng Lạc Nhạc đã ngăn anh lại.

"Tiên sinh, ngàimuốn nói gì với tôi?"

Lạc Nhạc liếc nhìn người trên ghế, sau đó lại nhìn hắn.

"Nghe nói tướng quân Hoắc đã chuẩn bị một nơi cho tôi ở. Đưa tôi đến đó."

"Cậu đợi đã."

Hai người nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu, không biết Hoắc Lan Cảnh đang gọi ai.

"Ngươi đi xuống trước đi."

Hoắc Lan liếc nhìn trung úy Lâm.

Trung úy Lâm ngầm hiểu và nói: "Tôi hiểu."

Trước khi rời đi, anh còn nghe thấy giọng nói có chút tức giận của Lạc Nhạc: “Tại sao em không thể rời đi?”

Hoắc Lan Cảnh không để ý tới cậu, tập trung đọc bản báo cáo trong tay, lông mày hơi nhíu lại.

Lạc Nhạc biết người đàn ông này rất nghiêm túc trong công việc và im lặng ngồi trên ghế sofa.

Lấy một chiếc gương ra khỏi nhẫn lưu trữ.

Ngồi như vậy không tiện, hắn ngồi dưới đất há miệng, trên thành trong có hai vết thương không hề nông.

Lạc Nhạc mơ hồ mắng: "Mẹ kiếp, súc sinh, thật tàn nhẫn, thật tàn nhẫn."

Hoắc Lan Cảnh nghe được, cũng nghe hiểu liền không để ý tới cậu.

Lạc Nhạc cảm thấy trong miệng có cảm giác nhớp nháp, ghê tởm nên đi vào phòng tắm.

Cậu súc miệng và rửa mặt đơn giản.

Sau khi trở về, ngồi trên ghế sofa hồi lâu cũng không thấy Hoắc Lan Cảnh ngẩng đầu lên.

Lạc Nhạc ngáp một cái, hôm nay hắn dậy sớm quá, hiện tại có chút buồn ngủ.

Cậu xoa xoa nước mắt ở khóe mắt, nói: "Này, ở đây có phòng nghỉ không? Em buồn ngủ quá."

Này?

Hoắc Lan Cảnh cau mày ngẩng đầu lên, đây là lần đầu tiên Lạc Nhạc gọi hắn như vậy.

Lạc Nhạc vẫn còn tức giận, hơn nữa anh còn phớt lờ hoàn toàn, trong lòng còn không vui.

Nhưng cậu lại không dám nhìn mặt Hoắc Lan Cảnh.

Hoắc Lan Cảnh nhìn cậu một lúc rồi chỉ vào căn phòng bên cạnh.

Lạc Nhạc đứng dậy, đi theo hướng hắn chỉ, đi vào phòng.

Bên trong không quá lớn, có phòng tắm, ghế sofa, bàn uống cà phê và một chiếc giường ở phía bên trái.

Cậu thật sự quá mệt nên cởϊ áσ khoác và quần dài, chỉ để lại áo sơ mi rồi lên giường.

Khi cậu tỉnh dậy thì trời đã chạng vạng, ánh nắng đỏ cam đang chiếu vào.

Lạc Nhạc nhặt quần áo bên cạnh, mặc quần áo chỉnh tề, rửa mặt.

Vừa ra khỏi phòng, cậu đã nhìn thấy Hoắc Lan Cảnh đứng thẳng người ở cửa, khoanh tay.

Lạc Nhạc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đột nhiên nhìn thấy anh, vô thức bước tới cọ cọ cánh tay anh.

"Chồng."

Bởi vì cậu vừa mới tỉnh lại không lâu, thanh âm có chút khàn khàn.

Sau khi nhận ra mình đang làm gì, Lạc Nhạc sững người.

Hoắc Lan Cảnh như cười như không nhìn cậu.

Cậu lùi lại và ho nhẹ để che giấu sự xấu hổ của mình.

Hoắc Lan Cảnh giả vờ như không có chuyện gì, nói: “Đi về thôi.”

Lạc Nhạc cười gượng hai tiếng, đi theo hắn rời đi, không hỏi thêm câu nào.

Trên xe huyền phù, không khí vô cùng yên tĩnh.

Lạc Nhạc tựa đầu vào đệm lưng, nhắm mắt ngủ thϊếp đi.

Hoắc Lan Cảnh trong lòng có một cảm giác kỳ lạ khi nhìn người ở cách mình một khoảng xa.

Lạc Nhạc dạo này lạ quá.

"Chúng ta nói chuyện đi."

Xin lỗi mọi người nha, do nhà có người mất nên mấy ngày nay mình không edit được. Mong mọi người thông cảm.