Chương 12-2

"Phó Trần cùng tướng quân có quan hệ thế nào? Nhìn qua không đơn giản."

"Tôi cảm thấy bọn họ có chút xứng đôi."

"Đúng vậy, đứng thật gần, chạm vào nhau và có một ngụ hôn thật nồng nàn ..."

Người bên cạnh nói không nhỏ, Lạc Nhạc có thể nghe rõ ràng.

Có thể chịu đựng được không? Trưởng thành là không thể chịu đựng được.

Cậu bước tới, “Anh không biết tướng quân Hoắc đã kết hôn sao?”

Người đàn ông bất mãn liếc nhìn Lạc Nhạc, “Liên quan gì đến anh.”

Người ở một bên lên tiếng: “Đúng vậy, cho dù đã kết hôn thì sao? Ai mà không biết rằng tướng quân đã chinh chiến khắp thế giới nhiều năm như vậy mà vẫn chưa bao giờ quay trở lại Đế quốc, tôi nghĩ tướng quân cũng không hề thích vợ mình, cuộc hôn nhân này dù sao cũng sẽ không có kết quả.”

Lạc Nhạc cảm giác như bị một mũi tên nhỏ cắm vào người, im lặng câm nín.

Anh ta nói đúng, Hoắc Lan Cảnh không có chút tình cảm nào với cậu.

Ngay sau đó nghĩ lại, điều đó không đúng.

Cho dù Hoắc Lan Cảnh không yêu cậu, cho dù sau này có thể ly hôn, nhưng bây giờ thì họ vẫn chưa ly hôn.

Cậu vẫn là vợ của Hoắc Lan Cảnh.

Đang định phản bác, người đàn ông lại nói thêm: “Hơn nữa, anh không cảm thấy tướng quân Hoắc và Phó Trần có cảm giác về couple sao?”

Có cảm giác Couple…

Lạc Nhạc sững người.

Bây giờ cậu có sa ngã đến mức buộc phải đấu tranh chống lại CP của chồng mình và người khác sao?

Lúc này, cậu thật sự muốn nói mình là vợ của tướng quân.

Nhưng cậu chưa kịp nói gì thì Phó Trần lại nhắc đến Hoắc Lan Cảnh trên đài.

“Tướng quân, ngài còn gì muốn nói với tướng sĩ của chúng ta không?”

Mọi người lại hướng sự chú ý về phía khán đài.

Hoắc Lan Cảnh gật đầu, bước lên phía trước, nhìn về phía Lạc Nhạc.

"Hy vọng các ngươi không có mang ý nghĩ khác đi vào."

Lạc Nhạc nhìn Hoắc Lan Cảnh đôi mắt mơ hồ, trong lòng nhất thời chua xót, trong mắt cũng trở nên nóng rực.

Đây rõ ràng là nói cậu.

Liệu Hoắc Lan Cảnh có đến đây chỉ để cảnh báo cậu không?

Nói xong, Hoắc Lan Cảnh rời đi.

Sau đó, Phó Trần nói về lịch sử của cuộc hành quân đầu tiên và một số điều cần lưu ý.

Lạc Nhạc đều nghe không vào, trong đầu tràn ngập lời nói của Hoắc Lan Cảnh.

Sau khi kết thúc, có người đến đưa họ về ký túc xá.

Lạc Nhạc không đi, cậu không thể ở chen chúc với bốn năm người trong một ký túc xá chỉ có mười mấy mét vuông được.

Sau khi tạm biệt Phong Thành, cậu đi về phía nơi Hoắc Lan Cảnh làm việc.

Khi đến nơi, Hoắc Lan Cảnh không có ở đó, chỉ có trung úy Lâm. "Phu nhân, người đang tìm tướng quân sao?"

Lạc Nhạc gật đầu. Trung úy Lâm đưa Lạc Nhạc đến văn phòng, sau đó nhắc nhở: "Phu nhân, xin đừng chạm vào tài liệu trên bàn."

Lạc Nhạc nhìn xuống tài liệu được sắp xếp ngay ngắn và xua tay. “Được.”

Cậu không có hứng thú với những tài liệu đó.

Sau khi trung úy Lâm rời đi, Lạc Nhạc bước tới chiếc ghế và ngồi xuống.

Trong không khí tràn ngập mùi nhựa thông lạnh lẽo, mùi của Hoắc Lan Cảnh.

Cậu tựa đầu vào đệm lưng, nhắm mắt trong tư thế thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ.

Hoắc Lan Cảnh làm xong việc trở về, vừa mở cửa đã thấy Lạc Nhạc đang ngồi ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ thích thú.

Những đường gân xanh trên trán anh giật giật.

“Lạc Nhạc.”

Lạc Nhạc hoảng sợ, giật mình đứng dậy.

Cậu nhìn thấy một người với vẻ mặt khó chịu ở cửa.

Nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, tức giận đứng dậy.

Đi tới gần trước mặt hắn, hung hăng hỏi: “Người đàn ông đó là ai?”

Hoắc Lan Cảnh cúi đầu nhìn người đàn ông đang chỉ ngón trỏ vào mình với vẻ mặt khó hiểu.

Hắn đưa tay gạt đi: “Không biết cậu đang nói gì.”

Vừa nói, hắn đi ngang qua Lạc Nhạc, đi vào trong.