Chương 4: Kết thúc

Sau khi cả hai ở bên nhau, chỉ cần Nguyễn Triều Nam làm gì khiến Chung Việt không vui, hắn sẽ bị bắt quỳ lên ván giặt đồ.

Nguyễn Triều Nam lần nào cũng khóc chít chít, nũng nà nũng nịu xin tha, chỉ là tình yêu của hắn quá lạnh lùng. Thế nên lần nào cũng như lần nào, hắn vừa quỳ ván giặt đồ mặt vừa nhăn tít lại, nhe răng trợn mắt than đau.

Chung Việt cười nhạo, “Đường đường là một đấng nam nhi, có chút đấy cũng chịu không được. Nguyễn Triều Nam, đừng để ta xem thường ngươi.”

Nguyễn Triều Nam cực kì đáng thương mà nói: "Chồng yêu ơi~ thôi mà, cho người ta không quỳ trên ván giặt đồ nữa được không, đầu gối người ta thật sự rất đau ó.”

Lỗ tai Chung Việt đỏ lên, ngượng ngùng: “Không quỳ cũng được, đứng lên, nhưng mà lần sau nếu ngươi còn dám khiến ta bị…… ta bị……” Chung Việt nói không nên lời, cái chuyện như bị hắn làm đến ba ngày không thể xuống giường được này, Chung Việt da mặt mỏng dính tất nhiên nói không nổi.

“Dạ chồng iu, ta thề từ nay ta sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.” Nguyễn Triều Nam mặt dày nói, giả vờ xoa xoa chân, lẩm bẩm kêu đau, sau đó lại ôm chặt Chung Việt, liên tục chụt chụt mấy cái vào mặt cậu.

Mặt Chung Việt đỏ lên, Nguyễn Triều Nam mềm mại nói: "Sau khi tốt nghiệp cao trung, chúng ta đi đăng kí kết hôn ngay nha.”

Chung Việt nghe vậy, não bộ như cứng đờ, “Có phải hơi sớm quá rồi không.”

Nguyễn Triều Nam ghé đầu vào l*иg ngực cậu, hai người cùng nhau nằm ườn lên ghế sô pha, “Không hề nha, ta muốn gả cho ngươi sớm một chút, không được sao, chồng ơi ~” Từng đợt hơi thở nóng rực phun vào hầu kết, Chung Việt nuốt nuốt nước miếng, như thể bị dắt mũi, trước mặt là mĩ nhân, hắn nói cái gì thì chính là cái gì.

“Chúng ta sẽ tổ chức đám cưới trung tâm quảng trường lớn nhất tinh tế, ta muốn cho tất cả mọi người trên thế giới đều sẽ chứng kiến được đám cưới của chúng ta.” Nguyễn Triều Nam nói, đè lên người Chung Việt, hôn lên môi cậu, đôi môi mềm mại mang theo đôi chút vị ngọt của hoa lê, hai đầu lưỡi triền miên trao đổi nước bọt.

“Um…… A……” Quần áo Chung Việt bị lột sạch, tay của Nguyễn Triều Nam tự do bay lượn trên người cậu như đang nổi lửa trên từng thớ thịt hắn chạm vào, eo Chung Việt căng chặt, đầu óc dường như biến thành một đống bột nhão.

Cậu rõ ràng là một alpha chính hiệu, tại sao bây giờ lại như điều hiển nhiên mà bị đè như vậy. Chung Việt trong lòng không phục, Nguyễn Triều Nam hôn càng lúc càng mãnh liệt, yết hầu Chung Việt cũng bị hắn liếʍ láp qua, cậu phát ra một tiếng nức nở, càng nghĩ lại càng thấy giận.

Đến khi bị một chân đá thẳng xuống giường, Nguyễn Triều Nam ngồi trên thảm lông trắng, vẻ mặt ngơ ngác. Hắn tỏ vẻ ủy khuất mà nũng nịu: "Chồng iu ơi, ta lại làm sai cái gì à?”

Chung Việt ngoài cười trong không cười nói: “Không có, chỉ là cảm thấy ngươi hôm nay ra sô pha ngủ.”

Mặc cho Nguyễn Triều Nam lại xin tha làm nũng kiểu gì, Chung Việt quyết tâm phải quản chồng thật tốt, mặc dù thời đại bây giờ không còn là thời đại phong kiến như cổ tinh cầu nhưng chủ nghĩa alpha nam tử hán đại trượng phu trong xương cốt là bất diệt.

Nguyễn Triều Nam cắn răng, không nói chuyện nữa, thay vào đó chỉ lẳng lặng mà nhìn Chung Việt, Chung Việt bị hắn nhìn đến chột dạ, bên ngoài mạnh mẽ bên trong đã điên cuồng phun: "Nhìn cái gì, còn chưa cút ra ngoài.”

Nguyễn Triều Nam hai mắt bắt đầu ửng đỏ, một hàng nước mắt từ mắt trái chảy xuống dưới, đôi môi hồng nhuận hơi nhấp, hắn cái gì cũng chưa nói, từ trên mặt đất đứng lên, ra khỏi cửa phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Chung Việt trong lòng rung động, ngẫm lại thử bản thân có phải hơi quá đáng rồi không, đầu óc lại chìm nghỉm trong cảnh Nguyễn Triều Nam rơi lệ vừa nãy, rất không có cốt khí mà cứng. Nguyễn Triều Nam quá đẹp, lại còn là omega, sinh ra định sẵn chính là người bị đâm, cố tình thế nào……

Chung Việt thở dài, mặc quần áo ngay ngắn rồi ra ngoài tìm Nguyễn Triều Nam, kết quả chỗ nào cũng tìm không thấy hắn, dép lê cũng không kịp đổi liền ra lệnh tài xế trong nhà mở xe huyền phù lao đi tìm.

Đến giữa trưa, Chung Việt hốc mắt bắt đầu đỏ lên, nhịn không được gọi một đống cuộc vào trí não của Nguyễn Triều Nam, đều không gọi được.

Thẳng đến khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ nghèo túng, bên trong phát ra âm thanh đau đớn đứt quãng xin tha, Chung Việt mí mắt giật giật, từ trên xe nhảy xuống, đi vào ngõ nhỏ.

Nguyễn Triều Nam đang nắm lấy cổ áo của một người nam nhân, từng cú đấm múa may trên mặt hắn thẳng đến nam nhân kia bị đánh đến không phát ra tiếng động. Cả ngõ nhỏ nằm rải rác một đám nam nhân bị đánh tơi tả.

Nguyễn Triều Nam thấy Chung Việt liền sợ tới mức ném nam nhân trên tay xuống đất, cuống quít giải thích, "Chồng ơi, ta không phải như thế! Là bọn họ! Bọn họ định đùa giỡn ta, sau đó bị ta nhẹ nhàng phản kháng một chút.” Thanh âm nói chuyện càng ngày càng nhỏ.

Chung Việt không nói chuyện, chậm rãi bước đến, bắt lấy tay hắn, kéo hắn đến chỗ xe huyền phù đang đậu. Yêu cầu tài xế đi xuống cho đám người kia chút tiền, sau đó liền đưa Nguyễn Triều Nam về nhà.

Trên đường, Nguyễn Triều Nam âm thanh dính dính làm nũng: "Chồng iu sau này không cần vô duyên vô cớ tức giận được không, ta sẽ rất sợ.”

Chung Việt cảm thấy đau đầu, xoa xoa huyệt Thái Dương, phun ra một mạt cười, “Vậy ngươi có thể ngoan ngoãn mãi mãi ở cạnh ta sao? Không cần chạy loạn giống hôm nay như vậy làm ta không tìm được ngươi.”

Nguyễn Triều Nam dựa vào người cậu, mặc dù hắn hiện tại vóc dáng đã khá cao, thậm chí còn cao hơn Chung Việt một cái đầu. Hơn nữa, cái cơ thể nhìn vừa gầy vừa yếu nhưng chỉ cần cởϊ áσ ra, cơ bắp với hormone tràn đầy, quyến rũ đến mức làm người ta chảy máu mũi, dáng người tam giác ngược, Chung Việt mỗi lần bị đè ra làm đều vuốt hắn hồn mà hữu lực bả vai, si mê đến không được.

“Sau này, ta muốn chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.” Nguyễn Triều Nam nói.

Chung Việt nhẹ nhàng hừ một cái, nhưng vẫn đáp lại: "Ừ.”

-----------------

Hết.