Chương 3: Đứng đắn yêu đương, có đường, siêu ngọt

Ngày hôm sau tỉnh lại, cả người Chung Việt đều choáng váng, phía sau đau muốn chết, thử sờ một chút, sưng muốn chết.

Cậu là tên ngốc hả? Ngày hôm qua sao có thể cam tâm tình nguyện bị đè? Chung Việt trắng mặt, cảm thấy mình chắc chắn là bị ma nhập. Chắc chắn là vì thứ thuốc gì kia nên cậu mới có thể trở nên kỳ quái như vậy.

Trải qua chuyện như thế nhưng chỉ có thể im lặng ngậm bồ hòn, Chung Việt thực sự muốn thắt cổ chết quách cho xong.

Hơn nữa, cậu còn ăn…… Chung Việt nhịn không được tát bản thân một cái, cậu chính là alpha, không phải omega!

Nhìn Nguyễn Triều Nam ngủ ngon lành bên cạnh, tay Chung Việt nâng lên hạ xuống nhiều lần, nhưng vẫn là nhịn xuống, mặc quần áo của mình, chật vật chạy trốn.

Chung Việt xin nghỉ vài ngày, chỉ thiếu điều đi bệnh viện, mà may sao phía sau vẫn ổn. Thứ tư đến trường, ngay lúc Chung Việt vừa mới tan học, Nguyễn Triều Nam liền tới tìm cậu.

Chung Việt bị kêu ra ngoài, nhìn Nguyễn Triều Nam đang hồng cái mũi, nước mắt lưng tròng, như muốn nói rằng cậu là đồ tra nam không bằng.

“Tiểu Việt, là ta không tốt sao, tại sao buổi sáng hôm đó……” Miệng Nguyễn Triều Nam lần thứ hai bị Chung Việt bịt lại, hắn nước mắt từng giọt rơi xuống, chảy vào lòng bàn tay Chung Việt.

Phía Chung Việt đầu đã sắp nổ tung, đối với Nguyễn Triều Nam thật sự không biết phải làm sao, thật bất đắc dĩ.

Trên hành lang chỗ bọn họ, có rất nhiều học sinh nghe tin mà đến, tất cả đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ, có cả omega tỏ vẻ “Ngươi cái tên tra nam đáng bị trời phạt” làm Chung Việt tức muốn hộc máu.

Cậu bực bội gãi tóc, nhìn Nguyễn Triều Nam giờ đã sắp cao bằng mình, “Đừng khóc nữa, còn chẳng phải do ngươi…… Ta nhận, ngươi cmn đừng có khóc nữa.” Cậu thật sự là giọng điệu không mềm nổi, đã sắp tức chết rồi.

Nguyễn Triều Nam hít hít cái mũi, một đôi mắt cún con đáng thương mà nhìn Chung Việt, “Tiểu Việt, đừng tức giận, hôm nay ta tới là có chuyện muốn nói với ngươi, ta sẽ chịu trách nhiệm, chúng ta ở bên nhau đi.”

Lỗ tai Chung Việt đỏ, kéo hắn tới một góc không người.

Miệng to giọng mắng: “Ngươi có bệnh gì a Nguyễn Triều Nam! Ngươi có phải tên điên không, hay là ban ngày ban mặt bị quỷ bám vào người? Ta đường đường một cái A bị ngươi một cái O đâm thì có thể mang thai sao, phụ con mẹ ngươi trách.”

Nguyễn Triều Nam kéo kéo tay cậu, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, "Thì ra tiểu Việt ghét ta như vậy.”

Hô hấp Chung Việt cứng lại, mặt đỏ lên, "Cút sang một bên, ngươi mẹ nó lải nha lải nhải cái gì, ai chán ghét ngươi?”

Nguyễn Triều Nam thuận theo tiến lại gần Chung Việt, “Chúng ta ở bên nhau được không, ta mỗi ngày đều sẽ bồi ngươi, dính ngươi, mỗi ngày đều sẽ cùng ngươi nói ta thích ngươi, sẽ đối xử với ngươi thật tốt, mỗi ngày sẽ làm cho ngươi đồ ăn ăn ngon, không được sao.” Hắn làm nũng.

Chung Việt tâm hơi động, “Vậy ngươi cũng không thể rời bỏ ta, phải vĩnh viễn ở bên ta, nếu không ta sẽ gϊếŧ ngươi!” Đây là sự thật, Chung Việt đối với chuyện tình cảm cực kì chấp nhất, không chịu nổi cảm giác người yêu rời bỏ mình.

Nguyễn Triều Nam cười híp mắt, ôm chặt hắn, "Được chứ, nhưng ngươi cũng không được phép rời bỏ ta, nói chia tay với ta, nếu không ta sẽ…… Ta sẽ……” Hắn ánh mắt buồn bã, trong mắt vui mừng như trút xuống.

Chung Việt hỏi hắn, sẽ thế nào.

Nguyễn Triều Nam cười nói, “Ta sẽ sống không nổi.”

Chung Việt gõ đầu hắn một cái thật mạnh, Nguyễn Triều Nam đau đến ôm đầu, nước mắt lưng tròng, “Sao lại nói mấy lời xui xẻo như vậy, ngươi muốn chết à!” Chung Việt hung hăng nói, một chút cũng không giống bộ dáng khủng bố khi nói muốn gϊếŧ hắn vừa nãy.

Chung Việt cho rằng sau khi hẹn hò cuộc sống cũng sẽ không khác mấy, lại không nghĩ tới……

Mỗi ngày chỉ cần vừa tan học, Nguyễn Triều Nam chắc chắn sẽ đến chờ cậu ở cửa lớp.

Đến mức các giáo viên lớp cậu còn nói giỡn: “Chung Việt, bạn trai nhỏ của ngươi tới tìm ngươi kìa.”

Chung Việt mặt đều sắp nhỏ máu, nói với Nguyễn Triều Nam không biết bao nhiêu lần, không cần dính hắn cậu như vậy.

Nguyễn Triều Nam còn chiếm lấy vị trí ngồi cùng bàn với cậu, đưa đồ ăn cho cậu, tất cả đều là một ít đồ ngọt, đồ ăn vặt, đều là những thứ Nguyễn Triều Nam thích ăn, Chung Việt trợn trắng mắt mắng hắn đúng là ích kỷ.

Nguyễn Triều Nam bẹp miệng đáng yêu làm nũng, "Nhưng mà ta muốn tiểu Việt ăn những thứ ngọt ngào nha, ngọt giống tiểu Việt á.”

Đến nỗi hai O bàn sau cũng kích động ôm lẫn nhau, Chung Việt cũng không biết mấy lời nói nhớp nháp như này có gì hay mà “Quá đáng yêu!”.

Hai người trộm trốn tiết cùng nhau đi xem phim điện ảnh, Nguyễn Triều Nam nhát gan không dám xem phim ma, thế là xem một bộ phim hài, Chung Việt cũng không biết có chỗ nào buồn cười, dù sao thì Nguyễn Triều Nam cũng cười từ đầu đến đuôi, cười đau bụng cũng không dừng được.

Chung Việt không biết Nguyễn Triều Nam có cười thật không, cũng không phun tào, nghiêm túc xem phim.

Xem xong điện ảnh, bọn họ tìm một tiệm lẩu gần đó làm một nồi lẩu, Nguyễn Triều Nam không ăn được cay, cho nên gọi một nồi lẩu cà chua, Chung Việt gọi rất nhiều món Nguyễn Triều Nam thích ăn, Nguyễn Triều Nam ăn rất vui, thường thường còn gắp đồ ăn cho Chung Việt.

Cơm nước xong cũng đã khuya, hai người tìm một tòa khách sạn, gọi một gian phòng xép, làm chuyện không thể miêu tả cả đêm hôm đó.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chung Việt đỡ eo liên hồi mắng Nguyễn Triều Nam, Nguyễn Triều Nam thật quá không biết kiềm chế, Chung Việt thiếu chút nữa đã bị làm chết.

Nguyễn Triều Nam là omega thật sao? Chung Việt thật sự hoài nghi.

“Tiểu Việt, ta thật sự xin lỗi, lần sau ta chắc chắn sẽ không tái phạm nữa.” Nguyễn Triều Nam giống chú chó mặt xệ, nắm lấy tay Chung Việt, ở mu bàn tay của cậu liếʍ một cái.

“Hừ. Lần sau để ta làm ngươi.” Chung Việt cao quý lãnh diễm mà trừng mắt, ngồi trên giường, hai chân bắt chéo, khóe miệng như có như không cười.

Nguyễn Triều Nam nhìn bộ dáng này của cậu, hạ thể nóng lên, một tay đem Chung Việt đẩy gục, cởϊ áσ tắm dài của cậu, vuốt ve da thịt ấm áp.

Chung Việt thấy hắn lại vô duyên vô cớ mà động dục, không có sức mà cũng không định giãy giụa.

Nhận mệnh mở chân ra, để Nguyễn Triều Nam tiến vào cơ thể của mình.