Tác giả: Tích Vũ ; Edit + Beta: Nkyl_0111.
___________________
◇
Hô hấp Đoạn Việt Chinh cứng lại.
Hắn miễn cưỡng giữ được sự tỉnh táo, nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ, anh trở về, anh lập tức trở về.” Hắn đứng dậy, cau mày, lập tức gọi thư ký sắp xếp máy bay tư nhân để về nước.
Các giám đốc điều hành bị bỏ lại trong phòng họp nhìn nhau. Đoạn Việt Chinh cầm điện thoại nói ngắn gọn, "Trong trường hợp khẩn cấp, Neo sẽ được ủy quyền đại diện cho tiếng Trung tại cuộc họp tiếp theo. Xin lỗi, tôi cần giải quyết công việc của mình."
Hắn vội vàng ra khỏi phòng họp.
Thư ký ở phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng quay đầu nhìn hắn.
Sếp lớn chưa bao giờ vừa mừng vừa giận, cũng chưa từng thấy vẻ mặt lo lắng như vậy.
Video không bị treo.
Ngay cả trên màn hình, Đoạn Việt Chinh cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của mình bị Đồng Miên ảnh hưởng rất lớn. Tin tức tố lăn lộn trong không khí trở nên có chút xao động bất an, thậm chí có chút nóng nảy, hắn nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt đẫm lệ trong video, hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn duy trì kiềm chế.
Hắn không biết Omega của hắn đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn khi ở nhà một mình. Hắn chỉ có thể thúc giục chiếc xe lái nhanh hơn, nhưng hắn không thể khiến người phi công lái nhanh hơn được. Khi đến sân bay Cố đô, đã bốn giờ sáng, tài xế lái xe vượt tốc độ của xe F1, ủ rũ không nói gì.
Omega ở đầu kia của video ướt đẫm mồ hôi, đang ngủ - hoặc ngất đi.
Đoạn Việt Chinh không nghĩ tới việc để cha mẹ đưa Đồng Miên đến bệnh viện.
Đưa đến bệnh viện nhiều nhất chỉ dùng thuốc ức chế. Hắn đã chuẩn bị trong nhà rất đầy đủ thuốc ức chế, thuốc ức chế, miếng dán ức chế và thuốc uống đều là những loại thuốc thượng hạng. Đồng Miên còn có thể mang khoác áo đi thi, chắc là đã dùng thuốc ức chế. Đưa đi bệnh viện chỉ có thể đợi chứng hỗn loạn mang đến kỳ phát tình tự nhiên lắng lại.
Đồng Miên không cần đến bệnh viện.
Đoạn Việt Chinh chưa bao giờ rõ ràng hơn giờ phút này, Omega núp trong tổ nhỏ bị quần áo của hắn vây quanh. Thứ Đồng Đồng cần chính là hắn.
Đoạn Việt Chinh đè nén cảm giác khẩn trương cùng nôn nóng, chờ thang máy đưa tới cửa. Hắn ngửi thấy hương hoa nhài như sóng nước, uyển chuyển trong phòng. Gần như trong tích tắc, chất tin tức tố bị đè nén cả đêm không thể kìm lại được nữa, giống như một cơn mưa hương bạc hà trút xuống khắp bầu trời.
Đoạn Việt Chinh phát hiện Omega của mình co ro bất tỉnh ở góc sâu nhất trong phòng ngủ. Càng đến gần cậu, hương hoa nhài càng nồng nặc, phảng phất làm lay động lòng người, khiến người ta choáng váng. Đoạn Việt Chinh kiềm chế hô hấp, chậm rãi cởi bỏ đống quần áo, bế người ra khỏi tổ.
Đồng Miên đột nhiên tỉnh lại, hai mắt mơ hồ, muốn giãy dụa, nhưng khi ngửi được mùi quen thuộc, cậu vô thức ôm lấy cổ Đoạn Việt Chinh. Cậu quá mệt để nói hay phát ra âm thanh, vì vậy cậu chỉ có thể cố gắng hết sức để khuôn mặt của mình ở gần Đoạn Việt Chinh.
Đoạn Việt Chinh thấy được sự ỷ lại vô hạn của cậu.
Hắn chậm rãi vuốt ve lưng Đồng Miên, giữa một hít một thở, hắn đã có chút choáng váng với tin tức tố hoa nhài: "Đồng Đồng..." Đồng Miên đem mặt cọ xát vào vai hắn.
Đoạn Việt Chinh ôn nhu, không biết là bị mê hoặc hay là chủ động bị mê hoặc: “Đồng Đồng… Có phải tốt hơn không?” Hắn khống chế tin tức tố của mình, nhẹ nhàng quấn lấy Đồng Miên.
Đồng Miên cuối cùng từ trong hoảng hốt hoàn hồn, nở một nụ cười đầy nước mắt: "Anh đã trở về."
Đoạn Việt Chinh cẩn thận hỏi: "Khó chịu sao?"
Đồng Miên không có sức trả lời, chỉ ôm chặt lấy Đoạn Việt Chinh. Không đủ. Cậu khát vọng càng nhiều tin tức tố hơn, chỉ đơn giản là ôm thôi không đủ. Trước mắt cậu hỗn loạn tưng bừng mông lung, cậu ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào cằm Đoạn Việt Chinh, đột nhiên cắn mạnh một cái, sau đó trèo lên vai hắn tìm bờ môi.
Đồng Miên đã bị thiêu đốt đến thần trí hỗn loạn, Đoạn Việt Chinh là người duy nhất trong thế giới của cậu, hô hấp khó khăn, cậu cần nhiều tin tức tố dồi dào hơn, hoặc... hoặc là cần, đánh dấu.
Alpha có những chiếc răng nanh nhọn, dễ dàng cắn qua da rót tin tức tố vào các tuyến thể Omega. Đồng Miên cố gắng dùng đầu lưỡi liếʍ hàm răng của Đoạn Việt Chinh, Đoạn Việt Chinh gần như cảm thấy da đầu tê dại, cả người giống như bị điện giật. Tin tức tố Omega quá nồng làm cho Alpha cũng bị dẫn dụ đến mẫn cảm, lúc hắn kịp phản ứng, đã đem Đồng Miên ôm vào trong ngực, đè ở trên giường.
Đồng Miên vẫn còn khó chịu vô muốn ch-ế-t.
Cậu nói chuyện gần như đều mang tiếng nức nở: " Đoạn Việt Chinh, Đoạn Việt Chinh, không được, không đủ. Em khó chịu."
Đoạn Việt Chinh dùng ngón tay ấn vào tuyến tin tức tố sau gáy cậu. Tuyến nhỏ nhô ra hình vòng cung, nóng như lửa đốt. Đồng Miên trở tay nắm lấy cổ tay hắn, nước mắt chảy dài, khẩn cầu: "Đánh dấu em đi."
Đoạn Việt Chinh nghe cậu nói như vậy liền không chịu nổi nữa. Hắn lật người Omega lại, đưa lưng về phía mình, cúi người ghé vào lỗ tai cậu nói: "Nằm sấp xuống."
Đồng Miên nghe lời, nước mắt lưng tròng, liều mạng gật đầu.
Đoạn Việt Chinh một tay nắm lấy cằm. Alpha trời sinh biết cách đối phó với Omega, biết như thế nào khiến người ta thần phục, cho dù chưa từng đánh dấu ai khác, Đoạn Việt Chinh cũng biết cách khiến Đồng Miên thuận theo, khiến cho cậu mềm mại cong người lên, đem phần gáy trắng nõn yếu ớt hoàn chỉnh bại lộ ra bên ngoài. Đoạn Việt Chinh giữ lấy cổ cậu, cúi đầu cắn xuống, răng nanh sắc nhọn đâm vào da thịt ngay lập tức, tin tức tố chậm rãi được rót vào.
Đồng Miên chưa bao giờ trải qua một lần đánh dấu tạm thời.
Cậu không biết rằng tin tức tố được Alpha rót vào bởi đánh dấu tạm thời lại có thể kịch liệt, thống khổ cùng vui sướиɠ dữ dội đến vậy. Trong đầu cậu như có pháo hoa nổ tung, cơ thể mẫn cảm trong kỳ phát tình không chịu nổi cảm xúc mãnh liệt, vô thức giằng co trong tiềm thức.
Nhưng cằm sớm đã bị chế trụ từ trước, hoàn toàn không có cách động đậy, chỉ có thể tiếp nhận. Cậu ngẩng đầu lên, gần như muốn dùng sức cắn nát môi, đột nhiên bị người lật lại, Đoạn Việt Chinh bắt đầu vừa lau nước mắt vừa hôn, ở bên cạch nhẹ nhàng trấn an tinh thần cậu.
Đồng Miên ôm lấy cổ hắn, lung tung đáp lại. Tin tức tố của Alpha trước mặt vừa mới được rót vào cơ thể cậu, tâm trí Đồng Miên đã đạt đến mức tối đa để chấp nhận, cậu làm cái gì đều không thể phản kháng, chỉ có thể đáp lại một cách run rẩy, cho dù đó là một nụ hôn hay là thứ khác.
Các tin tức tố trong không khí rung chuyển, dung hợp lại với nhau.
Một căn phòng đầy hương thơm cùng bóng tối.
Khi màn đánh dấu tạm thời kết thúc, Đồng Miên ngất đi trong vòng tay của Đoạn Việt Chinh.
⚹
Đồng Miên tỉnh lại trong mơ, thấy đã chín giờ sáng. Kéo rèm cửa trong phòng ngủ ra, gió sớm ngoài cửa sổ đưa tới mùi hương thơm ngát của cây cỏ. Mặt trời mùa đông tại phòng ngủ ném xuống một đạo pha lê giống như quang ảnh, Đồng Miên ngồi dậy ôm chăn bông, dụi dụi mắt.
Cậu đột nhiên đưa tay chạm vào tuyến sau gáy.
Sờ đến chính là miếng dán ức chế. Miếng dán của Đoạn Việt Chinh.
Đồng Miên hơi động lòng, nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy ra phòng ngủ, nhưng không thấy Đoạn Việt Chinh ở trong phòng khách. Sau khi được đánh dấu tạm thời, Omega sẽ phụ thuộc vào Alpha của mình.
Nếu không có hắn ở đó, cậu sẽ cảm thấy phiền muộn, bất an không thể kiểm soát được, cậu đi chân trần chậm rãi lê bước, nhỏ giọng hô: "Đoạn Việt Chinh."
"Đoạn Việt Chinh, anh ở đâu?"
Không tìm thấy.
Cậu dụi mắt một cái, muốn khóc, lại hô một tiếng: "Đoạn Việt Chinh".
Đoạn Việt Chinh từ ban công phòng khách đi ra, cúp điện thoại, vội vàng chạy tới hỏi: "Làm sao vậy? Đã tỉnh ngủ? Vì sao không đi giày?"
Đồng Miên yên lặng nhìn hắn, rồi đột nhiên lao vào vòng tay hắn, giống như một tiểu động vật ỷ lại chủ nhân.
Đoạn Việt Chinh thở dài, xoa tóc cậu, bế cậu trở về phòng ngủ. Đồng Miên ôm lấy vai hắn, không nói lời nào. Được hắn thả lại trên chăn bông, cũng không chịu buông ra. Đoạn Việt Chinh vỗ vỗ lưng cậu: "Đồng Đồng, sao vậy?"
Đồng Miên không nói lời nào, chỉ lắc đầu. Mái tóc bồng bềnh cọ vào cổ Đoạn Việt Chinh, ngứa. Đoạn Việt Chinh cảm giác mình như đang nuôi mèo nhỏ, giọng nói nhu hòa hơn: "Rời giường, chúng ta đi ăn sáng."
Đồng Miên rốt cuộc cũng chịu buông tay đang ôm hắn ra, đem chính mình cuộn lại thành một đoàn.
Đoạn Việt Chinh rút bắp chân ra, đi dép lê, nói: "Tốt, đi rửa mặt đi."
Đồng Miên ngoan ngoãn xuống giường đi vào phòng tắm. Nhưng đánh răng được nửa đường, không nhịn được chạy ra khỏi phòng tắm tìm Đoạn Việt Chinh.
Các đánh dấu tạm thời thông thường không có tác động nghiêm trọng đến sinh lý, tâm lý của Omega như vậy. Là do độ xứng đôi của họ quá cao, khiến cho Đồng Miên ỷ lại mãnh liệt, luôn thấy bất an cùng sợ hãi.
Đoạn Việt Chinh bất đắc dĩ, cùng cậu đánh răng rửa mặt, lau mặt và tay, đem người dẫn vào bàn ăn. Đồng Miên không muốn ngồi đối diện Đoạn Việt Chinh, mà phải ngồi ở bên cạnh nhau, Đoạn Việt Chinh cảm thấy cậu đột nhiên có chút ngoan.
Đồng Miên ăn sáng xong lau miệng, đột nhiên nói: "Buổi chiều em có hai bài thi."
Đoạn Việt Chinh: "Có muốn xin nghỉ phép không?"
Đồng Miên nói: "Không cần."
Đoạn Việt Chinh từ chối cho ý kiến, nhìn Đồng Miên nói: "Đem sữa bò uống hết."
Đồng Miên mở to hai mắt nhìn hắn, nhỏ giọng thỉnh cầu: "Anh theo em đi đến trường có được không?".
Đoạn Việt Chinh sửng sốt một chút.
Không phải không muốn tôi lộ diện sao? Không phải không muốn người khác biết quan hệ của chúng ta sao?
Thấy Đoạn Việt Chinh không trực tiếp trả lời, Đồng Miên có chút áy náy, ngồi ở trên ghế, lúng túng di chuyển, chớp mắt nhìn hắn, gương mặt đỏ bừng cầu xin: "Ca ca, có được hay không?"
Đoạn Việt Chinh nhìn cậu, không nói gì.
Cuối cùng lấy lại tư thái, Đoạn Việt Chinh không thể trực tiếp đồng ý, còn muốn nghe thêm hai chữ ca ca.
Hai mắt Đồng Miên đỏ lên, đứng dậy.
Đoạn Việt Chinh cho là cậu muốn phát cáu, thế nhưng không có. Cậu chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cổ Đoạn Việt Chinh, hôn lên má, cằm hắn, ghé vào tai hắn, giọng nói nho nhỏ hỏi: "Ca ca, có thể chứ?"
Đoạn Việt Chinh một tay sờ lên mái tóc mềm mại phía sau ót cậu, quăng mũ cởi giáp thất bại thảm hại: "Được rồi, buổi chiều anh đưa en đi thi, anh sẽ chờ em ở ngoài phòng thi. "
Đồng Miên nở nụ cười, cắn khóe môi Đoạn Việt Chinh, liếʍ nhẹ đầu lưỡi, hàm hồ nói: "Đoạn Việt Chinh, anh thật tốt."
Đoạn Việt Chinh nhắm mắt lại.
Hắn nắm lấy tay Đồng Miên sờ soạng nơi nào đó, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng nói: "Nếu em còn hôn nữa, anh có thể sẽ không cho em xuống giường."
Sắc mặt Đồng Miên đỏ bừng, vội vàng buông ra, nhìn đi chỗ khác, dùng sức lau miệng.
⚹
Hai kỳ thi cuối cùng của Đồng Miên được lên lịch vào buổi chiều, một từ 1 giờ chiều đến 3 giờ chiều, bài còn lại từ 3 giờ 30 đến 5 giờ 30 chiều. Đoạn Việt Chinh đưa cậu tới lối vào của khu dạy học. Phương tiện đi lại không được phép vào khu vực dạy học, vì vậy Đồng Miên chỉ có thể tự mình đi bộ vào.
Sau khi xuống xe, Đồng Miên miễn cưỡng vẫy tay với Đoạn Việt Chinh, đi được hơn mười mét, quay đầu lại, chạy tới gõ cửa kính xe của Đoạn Việt Chinh.
Cậu cùng Đoạn Việt Chinh xác nhận lại: "Anh sẽ đợi em ở đây chứ?"
Đoạn Việt Chinh nói: “Sẽ.” Hai mắt Đồng Miên chuyển loạn, cắn răng, khó mà mở miệng, nhưng lại không thể không nói ra: "Cái kia...... Cái kia, chính là, có thể hay không, đem áo khoác anh......" Đoạn Việt Chinh nghi hoặc: "Cái gì?".
Đồng Miên không có chí tiến thủ: "Em muốn mặc áo khoác của anh."
Đoạn Việt Chinh cởϊ áσ khoác, rũ xuống, khoác lên người Đồng Miên sờ má cậu: "Được."
Đồng Miên đang mặc áo khoác của Đoạn Việt Chinh, kích cỡ áo khoác còn lớn hơn Đồng Miên một vòng, rõ ràng là đang mặc áo khoác của bạn trai. Đồng Miên đi cẩn thận mỗi bước, vẫy tay với Đoạn Việt Chinh.
Đồng Miên thi liên tiếp hai kỳ thi, nửa chừng có chút mệt mỏi. Sau khi thi xong, các bạn cùng phòng thi chào hỏi, muốn trò chuyện một chút, nhưng cậu lại quấn chặt áo khoác, vội vàng nói: "Thực xin lỗi, tôi có việc phải làm."
Một khắc cũng không muốn tách rời.
Cậu chạy đến chỗ Đoạn Việt Chinh đã đậu xe, đứng nhìn xung quanh nhưng không thấy Đoạn Việt Chinh đâu.
Lập tức một loại cảm giác bị bỏ rơi ập đến khiến cậu lo sợ, luống cuống đứng tại chỗ, cắn chặt mu bàn tay rồi thất thần nhìn xung quanh.