Chương 1

Hà Hi Trạch mang theo trà chiều, đẩy ra cửa phòng thí nghiệm sinh học của Thâm Đại*.

(*Thâm Đại: Trường Đại học Thâm Quyến).

“Này, A Trạch tới rồi.” Ly Nhân, người đang chờ được ăn, vẫn như thường ngày mặc chiếc áo blouse trắng lộ ra thân hình mập mạp đang rêu rao khắp nơi. Vừa nghe thấy cửa có tiếng động liền nhanh nhẹn xoay người lại, vươn bàn tay mập mạp vẫy tay gọi: “Mau vào đi.”

Hà Hi Trạch nhìn thân hình tròn trịa của hắn. từ giữa lối đi nhỏ chật chội giữa cái bàn với người khác, vội vã chen ra, có chút buồn cười.

“Anh Lý, hôm nay em mua được bánh dứa anh nhớ thương nè.” Hà Hi Trạch đem túi đồ đặt lên chiếc bàn trống ở cửa, “Chắc mọi người cũng đói bụng rồi, rửa tay trước rồi lại ăn đi.”

Phòng thí nghiệm của bọn họ có thể nói là Thiên Hoa Bản 996* của giới học thuật, ngoại trừ vài ngày Tết Nguyên Đán ra thì họ hầu như cả năm không nghỉ ngày nào.

(*996: Là Văn hóa làm việc khốc liệt của TQ, mỗi ngày làm việc 12h, từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày một tuần, 72h mỗi tuần.)

Hà Hi Trạch là khách quen của phòng thí nghiệm này, một năm 365 ngày, hết 350 ngày là chạy đến phòng thí nghiệm của bọn họ, mặc kệ nắng mưa, có mặt còn nhiều hơn so với các thành viên trong nhóm của họ.

Chuyên gia tài giỏi Hà Hi Trạch, ngay cả trong cơn giông bão năm trước, dù có nguy cơ bị cây đè trúng, bị gió cuốn đi, cậu cũng mạo hiểm chạy đến., nhưng cửa của phòng thí nghiệm đã đóng chặt. Lo lắng mọi người bị luồng gió xoáy cuốn đi, Hà Hi Trạch vội vàng hỏi kết quả – Buổi sáng mọi người nhận được thông tin của Sếp Lương Mặc, xin nghỉ một ngày vì thời tiết.

Lại bỏ lỡi anh ấy.

Lý Nhân cũng không khách khí với cậu, một ngụm ăn bánh dứa một ngụm hút trà sữa khoai môn, hắn dựa vào cái bàn bên cạnh nói chuyện với Hà Hi Trạch, “A Trạch, hôm nay cậu mặc đẹp như vậy, là muốn hẹn hò với Sếp à?”

“Wow, thật không có tình người.” Người bên cạnh hùa theo: “Lại tới ngược FA rồi.”

Sếp là Lương Mặc, là người phụ trách phòng thí nghiệm.

Nghe được hai chữ “Hẹn hò”, Hà Hi Trạch lại tiếp tục từ chối cho ý kiến.

Thực ra, trong mắt của người ngoài, cậu là một Omega thích Lương Mặc, đơn phương theo đuổi người ta rất nhiều năm, nhưng vẫn không thể thành công.

Nhưng cũng chỉ có mình Hà Hi Trạch biết, cậu là người thân mật nhất với Lương Mặc trên thế giới này.

Hai năm trước, cậu đã được Lương Mặc đánh dấu vĩnh viễn!

Cậu là Omega chỉ thuộc về một mình Lương Mặc.

Nhưng mà Lương Mặc lại bắt cậu phải giữ bí mật chuyện này, tạm thời không thể công bố quan hệ của hai người. Cho nên, cậu chỉ có thể tiếp tục đóng vai Omega cố gắng theo đuổi nam thần.

Hà Hi Trạch từ trong túi lấy ra một ly Caramel, cười đổi chủ đề: “Chẳng lẽ, lúc trước em không đẹp sao?”

“Ngày nào cũng đẹp, nhưng hôm nay đặc biệt đẹp.” Lý Nhân không chút keo kiệt khen cậu, huống chi Hà Hi Trạch thật sự rất đẹp trai.

“Cậu tới không đúng lúc rồi, sếp mới vừa đi tìm hiệu trưởng Trần để báo cáo tiến độ nghiên cứu, không trở về nhanh như vậy đâu, cậu lại chỗ anh ấy ngồi chờ đi.”

“Oke, cảm ơn anh Lý.” Hà Hi Trạch cười cười, hai má lúm đồng tiền hình quả lê như ẩn như hiện, điểm xuyến thêm trên khuôn mặt thanh tú của cậu.

Trên cổ cậu quấn một chiếc khăn màu nâu nhạt mềm mại, cằm bóp vào trong khăn khiến khuôn mặt cậu trông càng nhỏ, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp trong veo như nước, là đại mỹ nhân được người người khen ngợi.

Hà Hi Trạch đi vào trong phòng, vị trí của cửa sổ là văn phòng của Lương Mặc. Cậu đặt ly Caramel xuống bên cạnh con chuột trên bàn của Lương Mặc, sau đó kéo ghế ra và ngồi xuống đợi Lương Mặc.

Sáng nay cậu thức dậy sớm, cùng Mã Chí vội vàng đi nhập hàng, vừa trở lại cửa tiệm sắp xếp hàng hóa, cậu còn chưa kịp ăn cơm trưa, đã vội vàng lái xe qua hai khu đến Thâm Đại tìm Lương Mặc.

Hà Hi Trạch ngồi ở trong phòng điều hòa ổn định ở 26 độ, chỉ một lát mà mí mắt trên và dưới đã bắt đầu đánh nhau.

Hà Hi Trạch ngáp một cái, hàng mi dài lấm tấm ánh nước. Cậu giơ tay lên, chuẩn bị ghé vào trên bàn chợp mắt.

Khủy tay vô tình chạm vào bàn phím, màn hình máy tính vốn đã bị tắt tối đen lại lập tức sáng trở lại.

Hà Hi Trạch chớp mắt vài cái, mơ mơ màng màng đang chuẩn bị tắt màn hình, nhìn lướt qua tài liệu đang mở trên màn hình, không ngờ lại nhìn thấy tên của mình.

Trong nháy mắt, cậu tỉnh lại liền.

Hà Hi Trạch ngồi thẳng lưng, nghiêng người lại gần lộ ra khuôn mặt thanh tú và trắng nõn, cậu cũng biết không có sự đồng ý của người khác mà xem tài liệu của họ là sai. Nhưng mà trên đó ghi rõ ràng đối tượng nghiêm cứu: Hà Hi Trạch

Cậu không thể nào làm như không thấy được!

Từ khi nào cậu thành đối tượng nghiêm cứu của Lương Mặc?

Tay của Hà Hi Trạch đặt trên con lăn chuột phát run, lại kéo lên trên xem, tiêu đề trên tài liệu rõ rãng viết – Về [Tách độ xứng đôi pheromone giữa Alpha và Omega] khả năng làm được của thực nghiệm.

Đối tượng nghiên cứu: Lương Mặc, Hà Hi Trạch

Độ xứng đôi pheromone: 99%

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của cậu trừng lớn, ngay lúc đó như có thứ gì đó đập vào ngực, vỡ vụn thành từng mảnh, đến cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn.

Khoảng khắc tươi sáng rực rỡ nhất trong ký ức, góc cạnh lại khắc hai chữ “Mĩa mai” sắc bén, làm cậu tổn thương không kịp trở tay.

Không nói đến việc thằng bạn guột Tiểu Mã Chí, người ngoài cuộc quan sát suốt cả quá trình của mối tình thanh xuân này, mà ngay cả người đang trong bể tình là cậu, cũng cảm thấy vô cùng viển vong.

Giống như dạo bước trên mây, sơ ý liền thịt nát xương tan.

Hà Hi Trạch cứ ngỡ là do mình nổ lực kiên trì theo đuổi bao năm qua, hòa tan được tảng băng thiên chi kiêu tử Lương Mặc. Hóa ra, chính mình chỉ là đối tượng nghiên cứu của anh ấy?!

Rõ ràng lúc đó hắn nói bằng lòng tiếp nhận chính mình, hắn thích…

Không, Hà Hi Trạch nhắm mắt lại, cẩn thận hồi ức lại, kỳ thật, hắn từ đầu tới cuối đều chưa từng nói qua thích chính mình.

_

Lương Mặc đem theo báo cáo trở về, lạnh mặt đẩy ra cửa phòng thí nghiệm.

Lý Nhân ăn xong hai cái bánh bao dứa, một túi điều cay, một ly trà sữa khoai môn, đang ngồi ở trên ghế ngủ gật, nghe thấy tiếng mở cửa thô bạo, hắn sợ tới mức theo bản năng nhảy dựng lên.

“S-sếp.” Lý Nhân nuốt nước bọt, bên miệng còn dính tương ớt.

Lương Mặc ngửi thấy hương vị hỗn tạp trong không khí, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng bao trùm một tầng hung ác nguy hiểm khiến người khác sợ hãi.

Lý Nhân đem câu “Có bữa trà chiều khá ngon” nuốt ngược vào trong, sau đó vứt ra một câu lấy cớ vạn năng “Tôi đi toilet”, chuồn mất.

Lý Nhân thật không thể hiểu được, người có xuất thân hiển hách, có quyền có thế, trong nhà lại có quặng mỏ, là một phú nhị đại như Lương Mặc. Thì tội tình gì phải chịu khổ, mỗi ngày đều ngâm mình ở phòng thí nghiệm cùng bọn họ.

Bọn họ là vì thực tập, vì bằng cấp cao mà cố chấp chịu đựng trải qua, cuối cùng cũng chỉ vì có được một công việc lương cao.

Còn người sinh ra đã ở vach đít như Lương Mặc lại là vì cái gì, cho dù hắn ở nhà làm báo thủ, thì với khối tài sản khổng lồ như vậy cũng có thể cho hắn tiêu sài mấy đời.

Thiếu gia Lương lại cứ muốn làm nhân tài học thuật, có IQ, có tiền có sắc, chỉ tiếc là tên mắt mù. Nếu không vì sao hotboy Hà Hi Trạch của trường mỹ thuật bên cạnh theo đuổi hắn nhiều năm như vậy, còn sừng sững bất động. Hay là có bệnh không tiện nói ra?

Nghĩ lại thiên chi kiêu tử cũng giống mình thôi, ở trong phòng nhỏ mấy chục mét vuông này mỗi ngày đều làm thực nghiệm vừa nhàm chán nhạt nhẽo vừa lặp lại, còn là một tên FA, Lý Nhân trong long có chút cân bằng.

Phòng thí nghiệm vốn là không khí hài hòa thoải mái, bởi vì sếp lớn Lương Mặc xuất hiện, mọi người liền lập tức trở về trạng thái tĩnh lặng như ve sầu mùa đông, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh.

Lương Mặc đi đến bên chỗ ngồi, nhìn thấy Hà Hi Trạch ghé vào trên chỗ ngồi của hắn ngủ gật. Lưng cậu hơi phập phồng, tóc xoăn tự nhiên bồng bềnh trong ánh nắng mặt trời, giống một con mèo mướp ghé vào bên cửa sổ phơi nắng và ngủ nướng.

Làm cho người ta nhịn không được muốn đưa tay ra vuốt lông.

Ràng buộc pheromone chết tiệt này, Lương Mặc kiềm chế thu bàn tay đang vươn ra của mình về.

Đầu của Hà Hi Trạch tựa lên trên cánh tay của mình, mặt cậy đang hướng về phía mà Lương Mặc đang đứng lúc này.

Dưới ánh mặt trời, có thể thấy được những giọt nước còn đọng lại trên lông mi của cậu.

Lương Mặc thầm nghĩ: Cậu ta chỉ ngủ một giấc, sao lại làm ra vẻ mặt như rất đau khổ.

Nhưng anh lại quá lười để quan tâm đến Hà Hi Trạch, tiến độ của thực nghiệm không quá lý tưởng, chậm xa so với thời gian dự kiến.

Lương Mặc kéo ghế ngồi cạnh Hà Hi Trạch, dự định xem xét tiến độ của tuần trước, rồi mở cuộc họp hàng tuần để thảo luận.

Tiếng động không lớn, nhưng Hà Hi Trạch đã tỉnh.

Cậu dụi dụi mắt ngồi thẳng dậy, giọng nói mềm mại khi vừa tỉnh dậy.

“Anh Lương, anh đã về.”

Lương Mặc lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, xem như chào hỏi, sau đó hắn lại tiếp tục xem tài liệu trong tay.

Hà Hi Trạch tự giác đứng lên, nhường chỗ cho hắn và nói: “Anh bận trước đi, em về đây.”

Lương Mặc sau khi nghe xong lại hờ hợt “Ừ” một tiếng.

Hà Hi Trạch nhanh chóng thu hồi ánh mắt lưu luyến, trước khi đi nói với hắn: “Cà phê vẫn còn ấm, uống khi còn nóng nhé.”

Cậu lái xe một tiếng, băng qua hai khu phố, đến phòng thí nghiệm của Lương Mặc, tựa như một thoáng kinh hồng*, gặp nhanh, cút đi cũng nhanh.

(*Một thoáng kinh hồng: Một thoáng nhìn vội vàng, lại khiến người ta để lại cảm xúc mãnh liệt, ấn tượng khó quên.)

Lý Nhân đi ban công hút thuốc xong trở lại, không thấy Hà Hi Trạch đâu, thậm chí còn oán hận nhìn bóng sếp của mình.

Hà Hi Trạch không thực sự rời đi, giống như vừa rồi cậu cũng không thật sự ngủ.

Hôm nay là thời gian hẹn hò đã định trước, cậu đi đến bãi xe tầng hai, tìm được chỗ đậu xe dành riêng cho Lương Mặc.

Hà Hi Trạch không có chìa khóa xe của hắn, lại sợ người khác nhìn thấy, nên ngồi xổm giữa đuôi xe và tường chờ hắn.

Hà Hi Trạch ngồi xổm ở đó cũng không nhàn rỗi, cậu đang bận nhập hàng cho cửa tiệm trực tuyến của mình. Gần đây, công việc kinh doanh đã ngày càng tốt hơn, cậu còn có ý định mở một studio để bắt đầu kinh doanh.

Nhưng khi nghĩ đến phân tích thử nghiệm của Lương Mặc, cậu đã tìm đến Lý Nhân với một tâm trạng nặng nề.

[Hà Hi Trạch]: Anh Lý, gần đây các anh đang nghiên cứu hạng mục gì vậy? Sao cảm giác như dài vô tận vậy?

[Lý Nhân]: …

[Lý Nhân]: Nội dung cụ thể của hạng mục không thể tiết lộ cho người khác, tất nhiên A Trạch của chúng ta không phải người khác haha.

[Lý Nhân]: Có thể tiết lộ mục tiêu, theo hướng quân công, em xem anh đối xử tốt với em chưa?

[Hà Hi Trạch]: …

Lương Mặc một tiếng sau mới thong dong đến trễ.

Hà Hi Trạch nghe tiếng mở khóa liền đột ngột đứng dậy. Động tác quá nhanh khiến cậu có chút choáng váng.

Lương Mặc làm như không biết phía sau có người, không nhìn về phía cậu, thẳng tắp ngồi ở ghế sau xe.

Hà Hi Trạch đỡ lớp kim loại lãnh lẽo của cốp xe, cậu thầm nghĩ, đến bao giờ mình mới có thể đổi lấy bờ vai ấm áp của Lương Mặc?

Cậu không chậm trễ, nhanh chóng bước tới, lên xe bên kia.

Kính xe của Lương Mặc là kính chống nhìn trộm, bọn họ có thể ở bên trong tùy ý làm chuyện này chuyện nọ.

Vì ràng buộc của pheromone sau khi đánh dấu vĩnh viễn, nhu cầu sinh lý của bọn họ là khát vọng đối phương.

Lương Mặc nắm lấy eo của Hà Hi Trạch, mùi pheromone muối biển xông thẳng đến khiến Hà Hi Trạch ngẩn người một lúc.

Cậu lại nghĩ đến tiến độ phân tích trên thực nghiệm kia.

Không có sự tham gia của người khác, thí nghiệm này là riêng tư. Nó được lên kế hoạch môt cách lặng lẽ, chỉ có một mình Lương Mặc.

Có thể là do lần trước Lương Mặc có việc đột xuất, không có làm được, nên lần này hắn vô cùng vội vàng. Hắn xé bỏ miếng dán tuyến thể sau gáy của Hà Hi Trạch, bao phủ đôi môi lạnh lẽo của mình lên.

Lần này lăn lộn thật lâu, khoang xe nhỏ hẹp dường như bị che khuất, đèn cũng không bật. Đèn biểu ngữ màu trắng trong ngầm gara đã thiếu điện nhiều năm, không thể nhìn xa hơn một chút.

Cũng vì thế mà Hà Hi Trạch không thể nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Lương Mặc.

Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận pheromone dâng trào mãnh liệt và động tác hơi thô bạo của đối phương.

Sau khi kết thúc, Lương Mặc mở đèn trong xe lên. Hà Hi Trạch nhìn hắn sửa sang lại áo sơ mi bị nhàu nát mà không nói lời nào.

Ánh đèn dịu nhẹ chiêu lên khuôn mặt góc cạnh của hắn, đẹp đến làm cho lòng người say mê.

Hà Hi Trạch dựa lưng vào ghế, nhớ đến đám người Lý Nhân trêu chọc mình về buổi hẹn hò. Vì vậy, cậu thu hết can đảm để nói: “Anh Lương Mặc, hôm nay tụi mình hẹn hò nhé?”

_

Hết chap 1.