Chương 26: Chỉ được phép bồi rượu cho hắn

Chu Dương cười gượng làm động tác dán mồm lại, chạy đi trấn an Quý Trình Chu vốn đang lo lắng không thôi. Tên Alpha đối diện lắc ra năm viên một chấm, đồng nghĩa với việc Giang Dực phải lắc ra sáu con một chấm mới thắng.

Mà chuyện này, người thường có thể làm được sao…

Không biết từ khi nào Giang Dực đã cởi bỏ áo khoác da đắt tiền, bên trong là áo sơ mi trắng mỏng manh, phác họa thân hình vạm vỡ cường tráng. Hắn xắn tay áo lên đến khuỷu tay, làm lộ ra những khối cơ bắp săn chắc cùng đường gân kéo dài đầy mạnh mẽ và gợi cảm.

Một số Beta và Omega cạnh đó không khỏi đỏ mặt phấn kích vì cơ thể quá mức hoàn hảo của Giang Dực. Bọn họ không cảm nhận được pheromone của Alpha này nhưng lại thoang thoảng ngửi thấy hương nước hoa sang trọng.

Giang Dực nhận lấy đĩa xí ngầu, đặt bát lên úp rồi chậm rãi lắc, gã Alpha đối diện thấy hắn lắc không có tiết tấu, một chút kĩ xảo cơ bản cũng không có liền vô cùng đắc ý, khuôn mặt dài mất cân đối vênh váo hất lên một cách ngạo ngược.

Tiếng xí ngầu va chạm vào bát sứ phát ra âm thanh lách cách rất vui tai, nhưng bất kì ai nghe thấy cả người liền căng chặt…

Giang Dực dừng tay, đặt đĩa xuống bàn, khuôn mặt của hắn không mấy cảm xúc, dửng dưng mở bát úp ra, trước đó còn khẽ liếc khuôn mặt đang bất an của bé mập mà nhẹ mỉm cười.

Sáu viên một chấm…

Gã Alpha hống hách đối diện cùng đám người xung không tin vào mắt mình, mở to mắt nhìn những viên xí ngầu một chấm xếp ngay ngắn trong đĩa. Ngay cả Chu Dương cũng tỏ ra vô cùng nghi ngờ nhân sinh, nhưng vẫn vô cùng vui vẻ mà chạy đến tung hoa.

“Dực ca đúng là Dực ca, quả nhiên vô cùng lợi hại. Mà sao anh làm được sáu viên chấm một hay vậy??”

Giang Dực không đáp lời Chu Dương, hắn nghiêng đầu thưởng thức sắc mặt của gã Alpha đối diện, từ kinh ngạc cho đến sợ hãi, cuối cùng là đen kịt khó nhìn, gã run run chỉ tay vào xí ngầu.

“Chuyện này… Chuyện này quá hoang đường rồi, sao có thể lắc ra xác suất như vậy chứ, nhất định là mày giở trò gì rồi!!”

Giang Dực nhún vai, hắn đã từng chơi qua trò này khi đang chật vật kiếm tiền ở năm nhất, quá thành thạo với các kỹ xảo của trò này rồi. Chỉ trách gã Alpha này quá xui xẻo, lại chọn trúng trò hắn thạo nhất đem ra cược.

“Giở trò? Mày có thể kiểm tra mà… Nếu tao có giở trò chẳng lẽ vài người ở đây không một người phát hiện ra?”

“Câm cái mồm chó của mày lại và chấp nhận hình phạt đi, hay… mày cố ý câu giờ, lật lọng không muốn làm theo luật nữa? Dám chơi mà không dám chịu sao??”

Xung quanh vang lên mấy câu đại loại như “đúng đó” hay “đúng là thằng hèn”, xôn xao bùng nổ, hướng mũi tên dư luận về phía gã. Khuôn mặt của gã Alpha xám xịt khó coi, thẹn quá hóa giận đập mạnh bàn.

“Tao uống, tao uống là được chứ gì?”

Dứt lời gã hùng hổ cầm chai rượu vang loại mạnh đã được trộn lẫn lên, ngửa cổ nuốt ừng ực, đem chỗ chất lỏng ấy đổ thẳng vào bụng. Hiện tại gã chẳng nếm ra bất kỳ mùi vị thơm ngon nào của rượu, chỉ thấy đắng chát nghẹn ở cổ họng cùng cay cú không chịu được.

Gã đặt mạnh chai rượu trống rỗng xuống bàn, hai mắt đỏ đậm trông vô cùng đáng sợ. Nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc, bởi Giang Dực gọi ra tận 3 chai rượu khác nhau, mà giờ đây gã mới chỉ uống được một chai.

“Tiếp đi chứ? Không thể??”

Giọng nói trầm thấp nhàn nhạt của Giang Dực lộ ra hàm ý khıêυ khí©h rất rõ, chọc điên tiết gã, vì thể diện gã chỉ có thể không ngừng nốc rượu…

Ngoài mặt gã tỏ ra uống rượu chẳng khác gì uống nước, mạnh tay đổ đầy rượu vào mồm… Nhưng chẳng được bao lâu gã liền sặc rượu, ho sặc sụa liên tục, cổ họng như bị khoét lấy, nóng rát tê dại cả đầu. Gã bắt đầu muốn nôn khan, vài tên đàn em thấy thế vội vã khiêng gã vào nhà vệ sinh.

Đám người xung quanh e ngại liếc nhìn vẻ mặt dửng dưng của kẻ thắng cuộc, khuôn mặt hắn chẳng một chút biến sắc. Mọi người âm thầm hít một ngụm khí lạnh, có lẽ chẳng ai dám đυ.ng đến hắn nữa, mau chóng về lại chỗ cũ.

Chu Dương thấy gã Alpha kia ở lại trong phòng vệ sinh rất lâu, phen này chắc chắn là lành ít dữ nhiều rồi, có chút lo lắng mà chạy vội đến chỗ hắn.

“Dực ca, tên đó đáng ghét thì đáng ghét thật… Nhưng lỡ nó xảy ra chuyện gì thì sao, nghe nói nhà nó giàu lắm…”

Giang Dực cười khẩy, muốn hỏi nhà gã ta giàu cỡ nào, gia tài có bằng một góc của nhà hắn không? Nhưng không nói ra mà chỉ nhàn nhạt đáp.

“Nó đáng bị như vậy.”

Dám động đến bé mập của hắn…

Giang Dực ngả người gác tay vào thành ghế, đôi chân dài vắt chéo dưới bàn, có lẽ vì cuối cùng cũng gặp được Quý Trình Chu nên hắn uống rất nhiều… Khổ sở vì chờ đợi hay vui vẻ vì được gặp, hắn cũng không biết nữa…

“Cậu uống ít lại một chút…”

Quý Trình Chu thấy hắn cứ uống rượu không ngừng nên bối rối nhắc nhở một câu, không nghĩ Giang Dực lại thuận theo, hắn đặt lại ly trên bàn, nhẹ gật đầu.

“Được thôi.”

Điều đó càng khiến cậu lúng túng hơn, thà rằng hắn cứ coi lời cậu nói như gió thoảng qua tai đi. Quý Trình Chu cắn môi dưới, nhẹ nhàng cất giọng.

“Cảm ơn cậu vì đã không thua…”

Giang Dực mỉm cười, ánh đèn led đủ màu sắc trong club chiếu lên ngũ quan tuyệt mĩ của hắn càng tăng thêm phần bí ẩn, đôi mắt dài hẹp nhìn bạn nhỏ bên cạnh đầy say mê.

Đột nhiên, hắn dịch người lại gần cậu, khoảng cách giữa hai người rất ngắn, ngắn đến mức Quý Trình Chu có thể nghe được lời trêu chọc rất nhỏ thốt ra từ miệng hắn.

“Tôi sẽ không để cậu đi bồi rượu cho tên khác đâu… Nếu có thì cũng chỉ được phép bồi cho tôi!!”

Lí lẽ ngang ngược đến nỗi cục đất nghe xong còn phải tức… Quý Trình Chu đỏ mặt cúi đầu, cảm thấy giọng điệu này rất quen, như thể đã từng nghe ở đâu rồi…