Chương 5

Sau khi nếm được ngon, Thải Ni miệng nhét đầy thịt, ăn không ngừng vẫn cố ngẩng lên làm biểu tượng tán thưởng Thịnh Đồng.

Thịnh Đồng cười, coi như cậu biết nhìn hàng nhưng ngay sau đó nụ cười cứng đờ. Khi nhìn thấy vẻ mặt ghê tởm của Tạp Tư yêu thương nhường phần của mình cho Thải Ni. Thịnh Đồng có xúc động tự chọt mù mắt chó lần thứ n từ sau khi quen hai người này.

Sau khi quyét sạch hai bát gà hầm vỗ vỗ bụng nhỏ Thải Ni thỏa mãn hưởng thụ sự hầu hạ xoa bụng của Tạp Tư.

" Tiểu Đồng mình không biết là thú gáy lại ăn ngon vậy đấy. Lần này được ăn ngon vậy, sau này phải thường xuyên bắt thú gáy ăn mới được. Tiểu Đồng làm sao thịt mềm vậy được? Ăn

không những mềm có có vị thơm thanh thanh".

Khều khều chút hạt sen và đậu đỏ còn lại trong bát :" này là gì vậy Tiểu Đồng ăn ngọt ghê " .

Nói rồi chén nốt số hạt sen và đậu đỏ đó Thịnh Đồng cười cười :" ăn thịt nướng mãi cũng chán, nên mình dùng nồi để hầm. Mấy thứ hạt cậu ăn gọi là hạt sen và đậu đỏ là hạt của cây quả dài và cây hoa màu hồng mọc trong đầm ".

Thải Ni chớp mắt :" Ra là hai loại hạt đó cũng ăn được, lần sau cùng rủ mọi người đi hái nhé".

So với Thải Ni chỉ nhớ đến ăn Tạp Tư tinh tường nắm được trọng điểm vội hỏi Thịnh Đồng :" nồi là gì?".

Sau khi được Thịnh Đồng miêu tả Tạp Tư trầm ngâm rồi nghĩ nghĩ : " sao cậu không dùng xương thú làm nồi mà dùng đá cho mất công? ".

Giờ đến phiên Thịnh Đồng ngạc nhiên : " có loại xương thú to thế sao?".

Tạp Tư gật đầu : " có xương xọ của thú tròn, theo như cậu tả chắc sọ của nó dùng được. Ngày mai tôi đem thử một cái cậu xem dùng được không? ". Thịnh Đồng đồng ý rồi về nhà trả không gian riêng tư cho họ

Hôm sau, nhìn cái hộp sọ to đùng tròn vo trước mặt Thịnh Đồng có xúc động dùng cái nồi đá mình làm tự sát. Đáng lẽ cậu nên hỏi thăm trước, thay vì tự mình mày mò làm nồi đá, khỏi mất công lại mất sức. Sau khi chiếm được xác nhận sọ này dùng làm nồi được. Tạp Tư cao hứng đi tìm xương xọ để làm nồi cho Thải Ni, đồng thời đi báo với tộ trưởng về nồi. Còn hào phóng tặng cái xương xọ này cho Thịnh Đồng. Thịnh Đồng sảng khoái nhận lấy, xếp cái nồi đá vào góc nhà.

Sau mấy tháng ở dị thế, Thịnh Đồng dần dà rèn luyện được cơ thể của nguyên chủ. Tuy rằng không cường tráng được như lúc chưa xuyên. Nhưng cũng rắn chắc, khỏe mạnh hơn làn da nhợt nhạt trở nên hồng hào có sức sống. Bụng cũng ẩn hiện có cơ bụng, tứ chi thon dài hữu lực. Không biết có phải do tập luyện không mà Thịnh Đồng cũng cao hơn các giống cái và á thú trong bộ lạc một chút.

Đối với kết quả này Thịnh Đồng tương đối hài lòng. Bây giờ trong mắt người khác Thịnh Đồng là một khỏe mạnh, nhìn qua có chút khí khái giống thú nhân. Nhưng vẫn không hiểu được á thú và giống cái nhỏ nhắn xinh xắn mới tốt, Thịnh Đồng cố tập luyện cho cao lớn như thú nhân làm gì? Đối với thắc mắc của mọi người Thịnh Đồng từ chối cho ý kiến. Bản thân cậu vẫn thấy á thú thì vẫn là đàn ông đàn ông thì phải khỏe mạnh đủ sức trống đỡ gia đình.

Tuy là khỏe mạnh hơn, nhưng so với thú nhân thì vẫn không thể đem so chung. Nên Thịnh Đồng dùng xương thú mà Tạp Tư cho mài dũa thành một đầu cây thương. Buộc chặt vào gỗ làm một cây thương chắc chắn ngày ngày tập luyện. So ra thì Thịnh Đồng rành nhất là dùng súng và kiếm.

Thời này thì không có súng, làm kiếm lại quá khó, xương thú chỉ thích hợp làm vũ khí cỡ nhỏ. Không phải Thịnh Đồng không nghĩ đến dùng cung bắn. Nhưng sau n cây cung hỏng và bị dây cung đứt quất vào mặt n lần. Thịnh Đồng nghĩ cần phải từ từ nghĩ cách làm cung sau. Bây giờ cần loại vũ khí đơn giản thôi nên mới làm thương.

Thịnh Đồng như mọi ngày rời khỏi nhà sớm ra phía sau của bộ lạc tập luyện lại võ thuật. Cũng như sử dụng thành thạo hơn cây thương của mình.

Sau tập luyện Thịnh Đồng cầm thương trở về bộ lạc. Nhưng khi về tới nơi Thịnh Đồng nhạy bén cảm thấy có gì đó không đúng. Siết chặt cây thương trong tay Thịnh Đồng cẩn thận vào sâu bên trong bộ lạc. Càng vào trong tiếng khóc của con nít càng rõ ràng. Thịnh Đồng không suy nghĩ nhiều chạy qua đó, quả nhiên thấy vài con thú tựa như linh cẩu vây lại ba bốn giống cái và một nhóc tì đang nhe miệng khóc. Một giống cái trong đó thậm chí đã bị thương. Thịnh Đồng siết chặt vũ khí : " chết tiệt liều thôi"

Thịnh Đồng nâng thương dùng sức ném về phía con linh cẩu đang gần bọn họ nhất. Cây thương chuẩn xác cắm vào cổ con linh cẩu, linh cẩu kên lên thê lương rồi lảo đảo ngã rạp. Thịnh Đồng nắm bắt thời cơ chúng còn chưa hiểu chuyện gì nhanh như chớp chạy lại đạp thật mạnh vào một con khác. Đồng thời nhanh chóng rút cây thương ở cổ con linh cẩu kia ra.

Cây thương rút ra con linh cẩu kia lập tực chảy máu ào ạt rồi chết. Mùi máu tanh bốc lên, máu linh cẩu bắn lên Thịnh Đồng. Cả người Thịnh Đồng toát nên sự nghiêm túc và lạnh lẽo của chiến sĩ gϊếŧ zombie.

Đừng nói mấy giống cái ngạc nhiên luôn cả đám linh cẩu cũng ngạc nhiên chậm lại một nhịp. Nhưng nhìn lại chúng đông hơn, Thịnh Đồng lại bé hơn nửa chỉ có thể chiến đấu một mình. Đám linh cẩu lại gầm gừ bao vây Thịnh Đồng. Một con lao lên lập tức mấy con khác cũng lao lên vây công Thịnh Đồng. Thịnh Đồng ăn đau vì vẫn quen với chiến đấu với zombie không nắm bắt được cách chiến đấu của dã thú. May mắn cây thương sắc bén thân thủ Thịnh Đồng lại vô cùng tốt nên đám linh cẩu vẫn chưa chiếm được lợi gì