Chương 15

Ta và Lý Đang đơn thương độc mã đi vào lãnh địa của Hồng Tinh, rất mạo hiểm. Chỉ là, lúc ấy, hắn và ta đều không cố kỵ những chuyện này, trong lòng chúng ta chỉ nghĩ đến mỗi A Thiệp.

(Đơn thương độc mã: đi đơn độc, không có người hỗ trợ)

Nhân thúc ngồi ở cuối một cái bàn dài, nhìn ta và Lý Đang đi tới, cười hắc hắc, như một lão hồ ly.

Chung quanh cả đám cũng đều chỉ cao khí ngang đứng đó, ta và Lý Đang hoàn toàn bị cô lập, nét mặt của bọn chúng hình như là coi chúng ta như dê béo để tùy ý làm thịt.

(Chỉ Cao Khí Ngang(趾高气昂): miêu tả bộ dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế | chỉ bộ dáng của người dương dương tự đắc vênh váo đắc ý)

Vẻ mặt Lý Đang âm trầm, mở miệng nói: “Nhân thúc, chuyện gì cũng từ từ, tìm đứa nhóc không có liên quan, là có ý gì?”

“Không có liên quan?” Nhân thúc cười, ta chỉ xem mà không tham gia vào: “Mày là Lão đại của Đông Hưng mà lại hổn hển chạy tới, toàn thân phát run, hai mắt đỏ bừng, không phải là vì đứa nhóc không liên quan đó sao?”

“Hãy bớt nói nhảm đi, cậu ấy ở đâu?”

Kỳ thật, ta đã thông báo cho các anh em, bọn nó có lẽ đã chạy đến. Ta nghĩ, Nhân thúc gọi Lý Đang đến, cũng sẽ không là vì muốn mạng của cậu, lão nhất định coi A Thiệp là một món đồ giao dịch.

Nhân thúc vung tay lên, hai người đi vào phía sau, lập tức, chống đỡ ra một người, lòng ta đã treo lên cuống họng, đầu A Thiệp vẫn luôn gục xuống, ngay lúc cậu hắn bị hai người ném xuống, toàn thân cậu đều run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng rên không thể ức chế được. Hai chân cậu trong ống quần cong vẹo không bình thường, ta biết rõ chân của cậu có lẽ là đã bị gãy.

“A Thiệp!” Ta nghe được Lý Đang kêu to, ta nhìn thấy hắn nhanh chóng nắm tay thành nắm đấm.

“A Thiệp,mày nhanh thân mật chào hỏi đi kìa.” Nhân thúc hướng về phía bên cạnh đưa mắt liếc một cái, có người đi qua, níu lấy tóc của cậu đem mặt của cậu hất lên, trên mặt cậu là vết thương tím bầm, khóe miệng có vết máu chưa khô, ánh mắt của cậu khẽ mở, thấy được ta và Lý Đang, cậu xoay đầu.

Nhân thúc đi qua, nhìn cậu, cố tình thương tiếc chậc chậc vài tiếng, sau đó thở dài nói:

“A Thiệp, mày cho rằng tao không đau lòng? Tao là hận nha. Mày làm như vậy sao có thể không phụ lòng cha mày ở trên trời có linh thiêng. Tao là giúp Quyền thúc dạy bảo mày không thể bội bạc như vậy, làm kẻ phản bội, kết cục còn thảm hơn thế này nhiều, niệm tình mày là con của cố nhân, tao không thể ra tay độc ác được.” Dứt lời, còn nắm chặt bờ vai của cậu, ta nhìn thấy A Thiệp đau đớn thoáng nhíu mày.

Lý Đang gần như xông lên, bị ta ngăn cản.

“Đồ rắn độc, ông muốn thế nào?” Hắn lớn tiếng nói, hắn rất ít khi thiếu kiên nhẫn như vậy, hỏi người ta muốn thế nào.

Trong mắt Nhân thúc quả nhiên lộ ra ánh sáng, lão thả A Thiệp, mặt của cậu nằm nghiêng trên mặt đất, con mắt hơi mở, vẫn không nhúc nhích. Thỉnh thoảng cơ thể run lên chứng minh cậu còn sống.

“Tao là người không tham lam, ta chỉ muốn những thứ vốn thuộc về mình. Ba cái hộp đêm ở khu phía Đông, trước kia là của Hồng Tinh, tao muốn lấy lại.” Lão dùng khăn tay của mình lau viên bảo thạch lớn của chiếc nhẫn trên ngón tay.

“Còn nữa không?” Lý Đang hỏi.

“A, còn có, sòng bạc phía Tây, cái lớn nhất đó, cũng có thể là của Hồng Tinh.”

“Còn nữa không?”

“Lần trước bọn mày là bị thương các anh em của tao, tiền thuốc men tao đã trả trước giúp mày rồi, dù sao cũng trên trăm vạn, mày cũng nên trả lại rồi.”

Lý Đang vẫn nhìn lão như cũ.

Ta nói: Nhân thúc, mọi người đều ngồi chung một chiếc thuyền, mất hòa khí sẽ không tốt.

“Rất đúng!” Nhân thúc nói: “Cho nên, cũng không có gì. Lý Đang, mày xem rồi xử lý, được hay không được, tao cũng không miễn cưỡng.”

Người bên cạnh đột nhiên rút ra một con dao, đến gần A Thiệp, lần nữa nâng đầu cậu lên, dao găm chống đỡ trên cổ họng của cậu.

Nhân thúc nói với A Thiệp: “A Thiệp, có gì muốn nói với hắn không?”

A Thiệp chằm chằm vào Nhân thúc nói: “Ông gϊếŧ tôi đi.”

“Như vậy sao được? Ta sao có thể làm tổn thương hòa khí? Mấy cái quán nhỏ đó sao có thể so được với A Thiệp mày chứ? Có đúng không Lý Đang?”

Lý Đang nhìn chằm chằm A Thiệp, A Thiệp quay đầu nhìn hắn một cái, đột nhiên xông lại phía cây dao.

“Không được!” Lý Đang kêu to.

Ngay lúc đó tên thủ hạ thu dao lại, A Thiệp ngã trên mặt đất, chăm chú nhắm mắt lại, trên mặt là trộn lẫn vết thương và tuyệt vọng.

“Được! Tôi đồng ý! Ông thả cậu ấy ra!” Lý Đang nói với Nhân thúc.

Nhân thúc lộ ra nụ cười thắng lợi.

Vẻ mặt Lý Đang tràn đầy đau đớn.

Ta nhìn thấy mắt A Thiệp thoáng mở ra một cái, lập tức, đã mất đi ý thức.

Hai chân của cậu đều đã gãy, xương sườn cũng đã gãy hai cái, toàn thân cậu đều là vết thương. Ta không cách nào tưởng tượng được, Nhân thúc sao có thể đối xử như thế với một thiếu niên được.

Lúc cậu tỉnh lại, ta đang ở bên cạnh, ta gọi cậu: A Thiệp.

Hình như cậu nói với ta gì đó.

Ta nói: A Thiệp, cậu đừng lo lắng, không có việc gì rồi.

Vì sao? Ta nghe được cậu hỏi: Vì sao? Vì sao…

Lý Đang không có thấy lúc cậu tỉnh,,mà sau đó hắn thấy cậu trong lúc hôn mê, không ngừng hỏi: vì sao… Có lẽ, cậu muốn biết, vì sao cậu phải chịu sự tra tấn đó, vì sao chuyện như thế lại xảy ra, vì sao cậu không thể trốn thoát được…

Một buổi tối nọ, ta bước đi thong thả đến ngoài cửa phòng cậu, thấy một cái bóng đen ngồi trước giường cậu, ta nghe bóng đen kia nói: Nếu như mọi chuyện đều muốn tìm người gánh chịu, thì phải là tôi mới đúng. A Thiệp, tôi không cầu xin em tha thứ, tôi không đáng để em tha thứ. Nếu như, em tỉnh lại mà muốn gϊếŧ tôi, gϊếŧ tôi mà em có thể vui vẻ được, tôi lập tức đưa đầu tôi cho em.

Ta nghĩ, nếu như cho Lý Đang một cơ hội lại để cho hắn xóa đi tất cả mọi chuyện. Hắn nhất định sẽ trả giá bằng mọi thứ.