Chương 16

A Thiệp vẫn luôn không có hoàn toàn thanh tỉnh, ngoại trừ “Vì sao”, ta chưa từng nghe cậu nói nhiều hơn một câu. Ta bắt đầu sợ hãi, ta sợ cậu sẽ tự làm mình bị thương. Bề ngoài cậu hắn thanh tú sạch sẽ nhưng lại có tính cách rất cố chấp, quật cường lại thiện lương. Có lẽ, phần thiện lương này lại làm cho cậu càng thêm cứng cỏi. Trời cao đối xử bất công với cậu, có lẽ, đã đến giới hạn chịu đựng của cậu.

Ngoài ra, ta tìm Lý Đang nói chuyện một lần, trước mắt, tình cảnh của hắn cũng không ổn. Từ sau lần trước bị đâm, đến lúc A Thiệp bị bắt đi làm con tin, cùng với hiện tại các anh em chú bác trong bang đang bất mãn với hắn. Nếu như hắn còn muốn ngồi vững vị trí này, hắn không thể chỉ canh giữ ở bên người A Thiệp.

Lý Đang lại chỉ cho một nụ cười không sao cả.

Lý Đang! Cậu đang nghĩ gì? Ta có chút nóng vội.

Cùng lắm thì không làm nữa thôi.

Ta kinh hãi, hắn vì vị trí này đã bỏ ra cái giá lớn như vậy, sao có thể nói không làm chứ? Ta mới ý thức được, trong nội tâm Lý Đang, cũng đã thay đổi rất lớn.

“Đại Thánh, nếu như, tôi chưa từng làm ở vị trí này, ta chưa từng sống mái với Hồng Tinh, chưa từng trúng một đao của Quyền thúc, tôi chưa từng vênh váo tự đắc tham gia tang lễ ông ta nhìn thấy A Thiệp. Tôi chưa từng coi A Thiệp như đối tượng để trả thù, tôi chưa từng tra tấn em ấy như vậy, tôi chưa từng nảy sinh tình cảm với em ấy…” Hắn ngừng một chút, ngửa đầu uống một ly rượu đỏ lớn. Hắn thường thường nói với ta: “Rượu đỏ là phải thưởng thức từ từ”. Hắn nhìn ta, ta nhìn thấy trong ánh mắt của hắn là tơ máu “Thì A Thiệp, đã rất tốt rồi đúng không?”

Ta trầm mặc, hắn nói đúng:”Thế nhưng mà, chuyện thành ra như thế này…”

Ta không nên nói những lời này, đây là chỗ đau của hắn: “Đúng, chuyện đã thành ra như thế này, ngay cả đền bù tổn thất tôi cũng không xứng.”

“Lý Đang!”

“Đại Thánh, anh em tốt. Vị trí của tôi, cậu làm đi. Tôi muốn đi ra ngoài một thời gian ngắn, tôi muốn…”

“Không được!” Ta quả quyết nói.

“Vì sao? Ngay cả cậu cũng không chịu giúp tôi?”

“Lý Đang, cậu phải hiểu. Nếu như cậu không làm nữa, cậu không có sự bảo vệ của Đông Hưng nữa, Nhân thúc muốn đối phó với cậu, đối phó với A Thiệp, ngay cả chút cơ hội các người cũng không có. Còn nữa, Nhân thúc đối xử như thế nào với A Thiệp, cậu không muốn báo thù cho cậu ấy sao? Cậu thấy cậu ấy gãy tay gãy chân như thế, mà không chịu lấy lại công đạo cho cậu ấy sao?”

“Công đạo? Ha ha ha….” Hắn cười rộ lên: “Tôi đây, việc đầu tiên phải làm, chẳng phải là nên tự gϊếŧ mình đi sao?”

“Lý Đang!” Ta đè hắn lại: “Bây giờ, nếu như cậu muốn bảo vệ A Thiệp, thì phải ngồi vững vị trí này! Cậu có hiểu không? Cậu cho rằng, cậu rút lui, A Thiệp sẽ tốt sao? Vì cậu ấy, cậu bỏ ra nhiều tài sản của Đông Hưng như vậy. Cậu cho rằng anh em trong bang sẽ không giận lây sang cậu ấy sao?” Ta không phải nói chuyện giật gân, về chuyện này, ta quả thật là có nghe thấy.

Lý Đang quả nhiên ngơ ngẩn, lập tức lâm vào trầm tư.

Ta nói: Lý Đang, dù cho cậu đã từng tổn thương cậu ấy, nhưng tối thiểu bây giờ cậu còn có thể bảo vệ cậu ấy.

Hắn nhìn về phía ta: Bảo vệ? Hắn hỏi.

Đúng. Ta gật đầu với hắn.

Ta rốt cuộc thấy lại được sự kiên định, tràn ngập khí phách này của Lý Đang!

Bước đầu tiên Lý Đang làm là mở một cuộc họp, cho nên các bác các chú đều đến rồi, Lý Đang thản nhiên nói: Bây giờ, tuy rằng Đông Hưng tổn thất không ít, nhưng tôi nhất định sẽ lấy lại gấp đôi! Có rất nhiều người không cho là đúng, vị nguyên lão có con trai đã chết nói: Lý Đang, mặc kệ cậu lấy lại gấp bao nhiêu lần, vì một người tình mà hai tay dâng tặng cho Hồng Tinh, mặt mũi của Đông Hưng chúng ta để ở chỗ nào? Lý Đang, lão già này đã hồ đồ rồi, nhưng cũng biết thế nào là nghĩa khí! Đừng nói đến cái gì mà người tình, cho dù là cậu, nhiều hơn nữa tôi cũng không đổi!

Cả đám không nói chuyện. Trong nội tâm đều đang suy nghĩ. Nhưng mà, Lý Đang từ trước đến nay nói được làm được, nếu như hắn có thể lấy lại lợi ích gấp đôi, mọi người cũng sẽ không dư hơi thừa lời.

Lý Đang thực hiện rất nhanh, Nhân thúc tuyệt đối không nghĩ tới Lý Đang sẽ lấy lại đồ của mình nhanh như vậy. Khiến cho có chút trở tay không kịp. Đông Hưng vốn có thế lực lớn hơn Hồng Tinh, cứng đối cứng thì Hồng Tinh không phải là đối thủ. Huống chi, bọn hắn trước đó đã mua chuộc được lão Đại của các bang khác, nên không có người chịu ra tay viện trợ. Mấu chốt là, Nhân thúc dùng quân cờ con tin đã là có chút sai lầm rồi. Bởi vậy, Lý Đang đoạt lại địa bàn, tất cả mọi người tình nguyện xem náo nhiệt.

Không quá hai tháng, Lý Đang đã thực hiện được lời hứa.

Mọi người tất nhiên sẽ không để tâm đến những lời chỉ trích Lý Đang trước đó nữa rồi.

Lại nói tiếp, ta nghĩ muốn tra nội gián ở bên trong. Lý Đang có tình cảm với A Thiệp, chỉ có người trong cuộc mới biết được, bên ngoài dù cho biết rõ quan hệ của bọn họ, cũng không phải chưa từng thấy qua sự ngang ngược của Lý Đang. Tuyệt đối không có năng để cho Nhân thúc mạo hiểm dùng chiêu này. Trước đây Lý Đang có nhiều bạn trai như vậy, nhưng chưa từng xảy ra chuyện này bao giờ.

“Điều tra ra là ai, không cần nói cho tôi biết, chỉ để cho hắn biến mất trước mặt tôi là được.” Lý Đang nói.

Cuối cùng, Lý Đang đổi người lái xe. Tiểu Lộ, chính là người nội gián đó.

Tiểu An nói với ta và Lý Đang: Vết thương của A Thiệp đã tốt lên rồi. Nhưng mà, vẫn không thể xuống giường đi lại được. Em ấy tỉnh đã rất lâu rồi, chỉ là, vẫn không nói gì. Tiểu An nói: Chúng ta nhất định phải làm cho em ấy nói chuyện, nếu nghẹn như vậy nữa, tôi sợ em ấy sẽ bị chứng tự bế.

Lý Đang đứng ở cửa sổ, coi như không nghe thấy.

A Thiệp thật gầy quá, trên mặt tái nhợt hiện ra đôi mắt hõm sâu vô thần, tóc đã mọc dài ra rồi, đã đến cổ. Phía trước rủ xuống trán. Dựa vào trên giường, cậu kinh ngạc nhìn lên trần nhà.

“A Thiệp.” Ta và Tiểu An gọi cậu.

Cậu nhìn chúng ta, lại nhìn phía sau lưng chúng ta một chút.

“Sao rồi? Đã tốt hơn chút nào chưa?” Ta đi qua hỏi cậu. Cậu gật đầu.

“Nói cho anh, có không thoải mái ở đâu không?” Tiểu An nói. Cậu lắc đầu.

“A Thiệp, trong lòng có chuyện gì thì phải nói ra, đừng giữ lại, chúng tôi sẽ lo lắng.” Ta nói. Cậu nhìn ta, ánh mắt có chút trống rỗng: “A Thiệp, không có việc gì rồi, bọn tôi sẽ bảo vệ cậu, sẽ không có ai có thể tổn thương cậu nữa rồi.”

Cậu đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, trên bệ cửa sổ có hai con chim nhỏ.

Bỗng nhiên, có người vọt lên, ôm A Thiệp từ trên giường lên. A Thiệp thấy là hắn thì lập tức giãy dụa một lúc, sau đó lại bất động. Hắn nói: “Tôi mang em đi phơi nắng!”