Chương 8

Ta biết Thái Tử cũng không tín nhiệm ta, ban đêm liền trốn ra khỏi phủ Thái Tử.

Trên đường đến khách điếm, ta gặp Kiến Lâm.

Hắn đứng ở đầu bên kia ngõ nhỏ, cả người chìm trong bóng tôi, toàn thân căng cứng.

“A Lục.”

Ta nhíu mày, quay đầu làm như không nhìn thấy.

Kiến Lâm chạy tới, đặt một tay lên vai ta: “A Lục, ta thích nàng.”

Thích ta?

Hay là thích Quận chúa Minh Thành, lúc này muốn tr///a t///ấn ta để người trong lòng vui vẻ.

Ta lui về sau vài bước, giơ tay lên đấm hắn một phát.

Kiến Lâm bị đau buông tay ra: “Ngươi dám đánh ta!”

Kiếp trước, Kiến Lâm thường xuyên bắt nạt ta vì ta tay không tấc sắt, mỗi khi Quận chúa không vui, Kiến Lâm lại tìm cơ hội đ/á/nh ta trày da tróc vẩy.

Đối với hắn, ta cùng lắm cũng chỉ là công cụ phát tiết.

Đời này để thoát khỏi ác mộng, ta đã luyện võ từ nhỏ, trong lúc thay Quận chúa học hành, ta năn nỉ võ sư trong phủ dạy ta luyện quyền pháp.

Minh Thành chỉ nghĩ rằng ta nhất thời nổi hứng, cũng không thèm quản.

Bây giờ, ta vặn cổ tay, thi triển võ công, dễ dàng kéo Kiến Lâm vào sâu trong ngõ.

Ta vốn nghĩ còn lâu mới gặp hắn, ai ngờ chính hắn lại không nhịn được.

So với ta, hắn còn kém xa.

“Kiến Lâm, ta không sợ ngươi, ngươi cũng nên thấy may vì ta đã thay đổi chủ ý, nếu không ta sẽ ném ngươi lên giường Quận chúa.”

“Không phải ngươi rất yêu nàng ta sao? Ta sẽ biến các ngươi thành một đôi uyên ương bỏ mạng.”

Hủy hoại trong sạch của Minh Thành là ý nghĩ trước kia của ta. Danh tiết đặc biệt quan trọng với nữ tử, mất đi trong sạch thì chẳng khác gì đã ch*t.

Nhưng hiện tại nhìn Kiến Lâm sợ tới mức tè ra quần, ta không nhịn được mỉm cười.

Ta rót độc dược vào miệng Kiến Lâm.

Sau đó nói cho hắn, nếu trong vòng ba ngày không quan hệ với người hắn yêu thì mạch máu toàn thân sẽ vỡ ra rồi ch*t.

Đạp chân lên khuôn mặt be bét m/á/u của Kiến Lâm, ta cười tươi: “Bản thân và người yêu, ngươi sẽ chọn thế nào?”

Thái Tử cần thời gian xác định tin tình báo của ta, Bát hoàng tử cũng cần thời gian cân nhắc những gì ta nói.

Ta nhân dịp đó, cầm lệnh bài của Cửu hoàng tử, đi vào yến hội, tới trước mặt Quận chúa Minh Thành.

“Ngươi tìm ta làm gì?”

“Quận chúa, ta thường xuyên suy nghĩ, nếu ngày ta xuất giá không gặp phải sự cố ngoài ý muốn thì bây giờ sẽ thế nào?”

“A Lục, ngươi ngày càng làm càn, nếu sau này để ta thấy ngươi nữa, ta sẽ không tha cho ngươi.”

Ta cạn lời, nhìn theo bóng dáng Quận chúa Minh Thành rời đi.

Xem ra đến cuối cùng ta cũng không thể có được đáp án cho câu hỏi trong lòng.

Sau thời gian một chén trà, yến hội bỗng dưng ồn ào, một đống nha hoàn chạy vào chỗ nam nhân nghỉ ngơi.

Xem ra Kiến Lâm vì tính mạng của mình, đã chọn cưỡng bách Quận chúa Minh Thành.

Ta đã cho hắn lựa chọn giữa bản thân và Minh Thành, còn đưa cả mê hương cho hắn.

Hắn do dự một hồi rồi ánh mắt kiên định: “Ta muốn sống, dù thế nào ta cũng phải thử một lần.”

Ta lẩn vào giữa đám đông, nhìn Quận chúa Minh Thành quần áo tơi tả.

Không còn chút tư thái quý nữ, bây giờ nằm rạp trên giường khóc lóc.

Kiến Lâm đã tính toán thời gian rời đi, chỉ còn mình Quận chúa Minh Thành, tỉnh lại mới phát hiện chuyện gì đã xảy ra.

Chuyện này nháo thật lớn, toàn bộ kinh thành đều đã biết.

Minh Thành được nha hoàn nâng ra ngoài, ngồi trên kiệu của Vương phủ rời đi.

Bát hoàng tử sẽ không làm gì nàng ta, ít nhất là trước khi hắn đăng cơ.

Theo ta phỏng đoán, hắn thậm chí còn tới phủ Quốc công ra vẻ thiệt thỏi.

Sau đó, hoặc là bắt lão Quốc công gả nhị tiểu thư cho hắn. Hoặc là, lão Quốc công phải bồi thường cho hắn thật thỏa đáng.

Sự tình thật sự ngày càng thú vị.