Chương 7

Sau khi ta kiến nghị, mấy ngày trước Cửu hoàng tử đã trở lại triều đình.

Hoàng đế cũng vui mừng khi thấy tình thế kiềng ba chân, nếu lần này Cửu hoàng tử có thể chiến thắng trở về, phỏng chừng có thể phá vỡ cục diện bế tắc của triều đình nhiều năm qua.

Ta đang ngồi đọc sách, Chử Ưu Ưu xông vào.

Nàng ta chỉ thẳng vào ta, giọng tức tối: “Tất cả là tại ngươi, con tiện nhân này, ta nghe lời ngươi đề cử Cửu hoàng tử đi tiếp ứng phụ thân, bây giờ nửa đường Cửu hoàng tử bị ám toán, giờ còn chưa rõ tung tích.”

“Đáng lẽ ta không nên tin ngươi!”

Chử Ưu Ưu nói xong, tiến lên định cào ta.

Ta nghiêng người tránh đi, giơ tay bóp cổ nàng ta, nhìn mặt nàng ta đỏ lên vì thiếu khí, hơi mỉm cười.

“Trời ấm lên, chắc tiểu thư cần giải nhiệt đó.”

“Tiểu thư bớt giận đi…”

Nàng ta sững sờ, ta đứng lên đi ra ngoài.

“Đứng lại! Ta còn chưa nói xong! Ngươi muốn đi đâu?”

Ta quay đầu lại: “Đi đến nơi ta nên đi.”

Ta biết ai phục kích Cửu hoàng tử.

Kiếp trước ta gả cho thị vệ của Bát hoàng tử nên cũng hiểu đôi chút về thủ đoạn của hắn.

Nhưng kiếp trước ta đã bối rối trước vẻ ngoài của hắn, dù trong lòng hiểu rõ nhưng không thể hận hắn.

Cái này… giống như là bị hạ cổ.

Gặp lại Quận chúa Minh Thành lần nữa, nàng ta mặc một bộ xiêm y màu xanh lộng lẫy, tư dung diễm lệ, trang điểm kĩ càng.

Nàng ta đứng trước cổng vương phủ, nhìn chằm chằm vào ta.

“A Lục? Ngươi không ch*t à?”

Minh Thành tiến lên hai bước, che giấu sự bất an trong lòng: “Mấy tháng nay ngươi đi đâu? Trong ngày xuất giá ngươi bị bắt cóc, còn trong sạch của ngươi thì sao?”

Ta nhìn nàng ta một cái, lập tức tiến vào trong.

Thị vệ ngăn ta lại, ta lấy ra lệnh bài của Cửu hoàng tử: “Ta muốn gặp Bát vương gia.”

Sắc mặt Quận chúa Minh Thành đại biến, lập tức chạy theo ta: “A Lục, không thấy ngươi đâu, ta đã đi tìm ngươi…”

Ta nắm chặt lệnh bài trong tay, dừng lại.

Minh Thành “ai da” một tiếng, suýt nữa đυ.ng vào người ta.

“Khi còn nhỏ lần đầu tiên ta gặp tiểu thư, tiểu thư nói với ta con người ai cũng bình đẳng, ta luôn tò mò, hiện tại tiểu thư nghĩ thế nào?”

“A Lục……”

“Ta đọc sách từ nhỏ, hiểu được thế giới ngoài kia rộng lớn thế nào, vốn ta muốn sau khi trả thù các ngươi sẽ cao chạy xa bay, nhưng hôm nay ta có ý nghĩ khác.”

“Ngươi muốn câu dẫn Vương gia?”

Minh Thành đứng trước mặt ta, rống lên, không hề có bộ dáng của một vương phi.

Ta lui về sau một bước, nhìn Bát hoàng tử đang đi tới, cúi người.

“Bái kiến Vương gia.”

Lần này ta đến là để thay Cửu hoàng tử đàm phán.

Trong thư phòng, ta nói lý với Bát hoàng tử, nhưng hắn chỉ im lặng, nhìn ta bằng ánh mắt nghiền ngẫm.

“Nghe nói trước kia ngươi là nha hoàn bên cạnh Vương phi? Trước đó còn đính hôn với Kiến Lâm?”

Kiến Lâm chính là trượng phu kiếp trước của ta, thị vệ bên người Bát hoàng tử.

Cũng là nguồn cơn cho ác mộng đời ta.

Ta mím môi: “Vương gia, thân phận của ta cùng chuyện chúng ta muốn thảo luận hôm nay không liên quan đến nhau.”

“Đừng tức giận, nếu cô nương để ý thì bổn vương sẽ không nói nữa.”

Hắn cười đầy khiêm tốn, trong lòng ta lại nổi trận lôi đình.

Bát hoàng tử trước nay đều khinh thường ta, kiếp trước hắn coi ta chẳng khác gì tiểu miêu tiểu cẩu, vẫy tay là đến, phất tay là đi.

Nghĩ vậy, ta càng không hiểu sao kiếp trước ta lại chấp nhất với hắn đến vậy.

Bát hoàng tử lại cười nói: “Nghe nói… ngươi muốn gi*t bổn vương?”

Ta cũng cười đáp lại: “Vương gia tin không?”

Bát vương gia căn bản không muốn nói chuyện thêm với ta, mới được vài câu đã hạ lệnh đuổi khách.

Ta quay đầu lại: “Vương gia nghĩ cho kỹ đó.”

Ra đến cửa, ta thấy Minh Thành đứng bên ngoài, nàng ta nhìn ta bằng ánh mắt phực tạp, thò đầu vào, muốn nhìn vẻ mặt của Bát hoàng tử.

Ta lướt qua nàng ta.

Nàng ta gọi ta lại: “A Lục! Vương gia đối xử với ta rất tốt, ngươi ngàn vạn không cần phá hỏng tình cảm giữa chúng ta!”

Ta đứng lại: “Yên tâm đi, ta không cần.”

Kiến Lâm đứng cách đó không xa, trong mắt toàn là hình ảnh Minh Thành.

Ta nghiêng đầu, che giấu sát ý trong mắt.

Phủ Thái Tử tọa lạc ở khu đất gần hoàng cung nhất.

Ta không bị ngăn cản, trực tiếp tìm đến tận chỗ Thái Tử.

“Ngươi đến rồi!”

Thái Tử đang ngồi trong điện uống rượu, bên cạnh là hai vũ cơ mua vui.

Thấy ta vào, các nàng liền lui xuống.

Thái Tử cười tủm tỉm: “Sao rồi?”

Ta gật gật đầu: “May mắn không làm nhục mệnh.”

Dựa theo ký ức của ta, ta gọi người mang đến một tờ giấy trắng, nhanh chóng vẽ ra một căn phòng.

Kiếp này hắn bất ngờ leo lên làm thái tử sớm hơn.

Với trí nhớ kiếp trước, đương nhiên ta nhớ rõ mật đạo trong thư phòng Bát hoàng tử, nhưng Thái Tử đa nghi, ta chỉ có thể giả vờ đi một chuyến.

Thái Tử cười ha ha, cầm bản vẽ lên khen ta vài câu rồi cho ta lui xuống.

Ta đứng im bất động, nhìn hắn: “Ta hối hận rồi, ta muốn hắn ch*t.”

“Ngươi đ/iê/n rồi à? Hắn là hoàng đệ của ta, thân đệ đệ đó.”

“Hắn ch*t thì bí mật của Cửu hoàng tử mới không bị vạch trần.”

Hai mắt Thái Tử nheo lại một lúc lâu, không từ chối cũng không đồng ý.

“A Lục, ngươi thật không đơn giản.”

Ta nhìn Thái Tử, bút trong tay đã bị bóp nát.

Cả một đám này, không ai đối xử với tôi như một con người, trong mắt bọn họ, ta mãi mãi chỉ là kẻ hạ đẳng.