[Điên cuồng hối hận truy thê tân đế x Mất trí kiều mềm ngoại bang công chúa] Từ lúc A Chi gả cho Yến Húc thì đã biết Yến Húc sẽ không bao giờ thích nàng. Khi đó, nàng chỉ là công chúa của một tiểu quố …
[Điên cuồng hối hận truy thê tân đế x Mất trí kiều mềm ngoại bang công chúa]
Từ lúc A Chi gả cho Yến Húc thì đã biết Yến Húc sẽ không bao giờ thích nàng.
Khi đó, nàng chỉ là công chúa của một tiểu quốc ngoại bang đến hòa thân, còn hắn là Thái tử thân mang trọng thương, bị giam cầm trong cung, sắp bị giáng làm thứ dân.
A Chi nơm nớp lo sợ vén khăn voan, đập vào mắt chỉ là một đôi mắt hẹp dài, lạnh thấu xương, xen lẫn còn có chán ghét cùng khinh bỉ.
Giọng nói hắn tựa như hàn băng, vẻ ngoài càng giống như sói hoang nàng từng thấy trên thảo nguyên, dù sắp chết vẫn rất hung hãn: "Cút."
Để sống sót, A Chi cố nén xấu hổ mà bôi thuốc cho hắn. Nhưng khi nàng đỏ mặt vén áo hắn lên, Yến Húc lại lạnh lùng nhìn nàng, cuối cùng, phun ra một câu: "Không biết xấu hổ."
Nàng vì muốn mua thuốc cho hắn, đã tự tay đan các món đồ để kiếm tiền, nhưng lại bị hắn lạnh giọng trách cứ, chán ghét vô cùng.
A Chi biết, để người cao ngạo như Yến Húc ở cùng nàng, thực sự là một việc ép buộc người khác. Vì vậy, bao nhiêu tình cảm nàng đều cố tình che giấu, chỉ cầu được ở bên cạnh hắn.
Mãi cho đến khi Yến Húc khôi phục thân phận, nàng mang canh xương do chính tay mình nấu đến cho hắn, lại nghe thấy hắn dùng ngữ khí khinh miệt nói: "Chỉ là một công chúa của ngoại bang, làm đồ chơi thì được. Chính phi? Nàng ta không xứng."
Giấc mộng cuối cùng vẫn bị đạp nát, A Chi chợt tỉnh ngộ. Gì mà dùng chân tình đổi lấy chân tình, đó chỉ là chuyện trong sách vở mà thôi.
Vì vậy, vào đêm trước khi hắn đăng cơ, nàng đã bỏ trốn. Con chim sẻ không biết điều là nàng từ lâu đã nên nhường chỗ cho phượng hoàng.
Sau khi tiên đế băng hà, đại cục đã định, Yến Húc đến biệt viện nơi nàng ở, lại chỉ nhìn thấy một đống đổ nát.
Tân đế trẻ tuổi mới đăng cơ khi ấy, đôi mắt đỏ bừng, cuối cùng nôn ra một ngụm máu tươi.
Về sau, nhân gian đồn rằng, từ khi tiên hoàng hậu qua đời, bệ hạ liền điên rồi. Hằng ngày đều ôm bài vị sống qua ngày, không màng xử lý chính vụ, suốt ngày bàng hoàng, tìm kiếm hồn của tiên hoàng hậu khắp nơi.
Thẳng đến một ngày, tại một tiểu viện tại ngoại ô kinh thành. Hàng xóm láng giếng nhìn thấy đội kỵ binh thiết giáp đáng sợ xông vào thôn trang, một vị quý nhân không thể nói tên từng bước tiến vào tiểu viện kia.
Khăn voan đỏ rực bị vén lên, tay quý nhân tay từng tấc từng tấc nắm chặt cằm tân nương, đôi mắt hẹp dài sắc bén đó như muốn lột trần y phục cưới của nàng, bàn tay siết chặt càng khiến nàng đau đớn.
Khuôn mặt nữ tử vẫn xinh đẹp như trước, nhưng hoàn toàn không nhận ra người trước mắt, nàng chỉ sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch: "A Chi là ai? Thϊếp thân tên là Vân Yên. Quý nhân, ngài là đến tìm phu quân của thϊếp sao?"
Máu tươi nhuộm đỏ y phục đối phương, thời khắc này lại giống như hỉ phục tân lang. Thanh âm quý nhân tựa hồ phải khắc chế: "A Chi, phu quân của nàng, chỉ có thể là ta."
Yến Húc tuyệt đối không muốn thừa nhận hắn thích A Chi.
Nàng thô thiển, vô lễ, lại sinh ra yêu mị, hoàn toàn không có nửa điểm đoan trang của nữ tử thế gia, lại còn là người ngoại bang. Đối với hắn mà nói, nàng là sự sỉ nhục lớn nhất, nàng chứng kiến thời khắc chật vật nhất trong đời hắn.
Nhưng cả cuộc đời này, sa ngã và dục niệm sâu nhất của hắn đều có liên quan đến nàng. Hắn mong nàng nhớ lại, nhưng cũng sợ nàng nhớ lại.
Chỉ cần nàng muốn, hắn liền cam tâm tình nguyện, cúi đầu xưng thần.
Hy vọng n9 về sau bị ngược nhiều