Nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, Lệ Tư Thừa cười lạnh, túm lấy tay cô, "Cô lại giở trò gì đây? Trước tiên hạ dược tôi, hiện tại...dục cầm cố túng?" Giọng anh rất hay, sâu lắng êm dịu giống như một cây đàn Cello, nhưng mỗi chữ nói ra đều mang theo ác ý nồng đậm.
Người phụ nữ trước mắt có làn da đẹp hơn tuyết, tựa như dương chi bạch ngọc, tinh xảo đến mức không nhìn thấy một lỗ chân lông, đôi mắt đen lớn bằng quả nho, có chút hoảng hốt choáng váng, đang nhìn chính mình giống như một con nai sợ hãi không biết làm thế nào.
"Tôi...không có, buông tôi ra." Tô Thiên Từ muốn rút tay mình ra, nhưng lại phát hiện lực đạo của Lệ Tư Thừa lớn đến kinh người.
Đang loay hoay giãy giụa thì chăn bông trước mặt trượt xuống, ánh mắt Lệ Tư Thừa cũng trượt xuống theo, lập tức cả người như có hàng vạn con kiến bò qua, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Chết tiệt!
Lệ Tư Thừa muốn cưỡng chế bản thân nhìn sang chỗ khác, nhưng cỗ lửa nóng dưới bụng càng ngày càng vọt lên, tiểu đệ đệ trong chăn cương lên đáng sợ.
Tô Thiên Từ đỏ mặt, nhanh chóng kéo chăn lên che đậy chính mình.
Mặc dù đã kết hôn với Lệ Tư Thừa 5 năm, nhưng cuộc sống vợ chồng thực sự chỉ có vẻn vẹn một lần.
Lần đó...Là bị Đường Mộng Dĩnh hạ dược mới thành công!
Kể từ đó, Lệ Tư Thừa coi cô như vi rút, đừng nói chạm vào cô, ngay cả ngủ chung phòng với cô hắn cũng ngại!
Giờ phút này trần trụi không mảnh vải che thân, khuôn mặt Tô Thiên Từ đỏ như rỉ máu.
"Lệ Tư Thừa, anh buông tôi ra! Một quái vật xấu xí như tôi anh cũng nuốt trôi được sao? Chẳng lẽ Đường Mộng Dĩnh không thỏa mãn anh?" Tô Thiên Từ tức giận.
Đường Mộng Dĩnh?
"Nguyên lai cô cũng biết mình xấu xa!" Lệ Tư Thừa chế nhạo, ánh mắt dời khỏi đôi mắt linh động hoảng sợ của cô, dưới chiếc mũi cao, đôi môi hơi hé mở, căng mọng ẩm ướt khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến dáng vẻ: Thích hợp để hôn.
Hầu kết thắt lại, Lệ Tư Thừa nhìn chằm chằm vào môi cô, ánh mắt trở nên mờ mịt thâm sâu.
Trong Lòng Tô Thiên Từ dâng lên cảm giác nhục nhã, nếu không phải vì Đường Mộng Dĩnh, cô làm sao có thể bị hủy dung!
"Buông ra!" Tô Thiên Từ vừa động, Lệ Tư Thừa không nhịn được rít lên.
"Đừng động!" Lệ Tư Thừa gầm lên.
"A..." Tô Thiên Từ chế nhạo khinh thường, "Muốn nữ nhân? Đi tìm Đường Mộng Dĩnh đi, muốn một người xấu xí như tôi, Lệ Tư Thừa, anh nghiêm túc sao?"
Nói xong, trái tim Tô Thiên Từ không khỏi đau xót, hai mắt đỏ lên.
Nhiều năm như vậy, mọi người đều so sánh như vậy, nói cô không tốt bằng Đường Mộng Dĩnh, không lợi hại bằng Đường Mộng Dĩnh. Đường Mộng Dĩnh là tiên nữ trên trời, còn cô chỉ là hạt bụi trên mặt đất.
Loại cảm giác này tuyệt đối không dễ chịu!
Hai mắt Lệ Tư Thừa tối sầm lại, hắn nắm tay cô đè cô dưới người mình, "Mọi chuyện đều muốn tôi đi tìm Đường Mộng Dĩnh, muốn người vợ hợp pháp như cô để làm gì?"
Tô Thiên Từ giật mình, đột nhiên mở to mắt.
Vợ hợp pháp?
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Lệ Tư Thừa cười nhạo một cách tàn nhẫn: "Là ông nội tôi bắt tôi và cô kết hôn, còn không phải là muốn để tôi làm cô sao? Lại còn bày kế hạ dược tôi, hạ xong lại định cùng tôi chơi đùa? Hả?"
"Tôi không có!" Tô Thiên Từ tức giận hét lên.
Lệ Tư Thừa dường như không nhe thấy cô nói, bàn tay thô to bóp cằm cô, "Cô biết vợ hợp pháp là gì không?"