Chương 4: Công cụ tiết dục danh chính ngôn thuận

Tô Thiên Từ nhìn hắn, không nói gì.

"Công cụ tiết dục danh chính ngôn thuận." Lệ Tư Thừa nắm cằm Tô Thiên Từ hôn lên, cô trợn to hai mắt, tuyệt vọng giãy dụa.

Công cụ tiết dục danh chính ngôn thuận?

Tô Thiên Từ càng giãy giụa kịch liệt hơn, cô quay đầu đi chỗ khác, hét lớn: "Lệ Tư Thừa, chúng ta đã ly hôn rồi, anh như vậy được xem là cưỡиɠ ɠiαи!"

Động tác của Lệ Tư Thừa hơi dừng lại, đôi mắt thâm thúy hiện lên vẻ nghi hoặc, lông mày nhíu thành chữ xuyên(川).

Ly hôn?

Bọn họ mới kết hôn được ba ngày, nữ nhân này thế mà đã nghĩ đến việc ly hôn? Lại định giở trò gì?

"Buông tôi ra!" Tô Thiên Từ không để ý đến phản ứng của Lệ Tư Thừa, dùng hết khí lực toàn thân giãy giụa, thanh âm nghẹn ngào, hai mắt đỏ bừng gầm lên, "Thật bẩn, đừng đυ.ng vào tôi, đừng đυ.ng vào tôi..."

Miệng của anh ta, thân thể của anh ta, không biết đã làm cùng Đường Mộng Dĩnh bao nhiêu lần rồi. Người đàn ông chạm vào người phụ nữ đó thật bẩn, thật bẩn...

Ngoài cửa phòng truyền đến một âm thanh nhỏ, rất nhanh tiếng gõ cửa liền vang lên, "Tư Thừa ca ca, anh dậy chưa?"

Là cô ta, Đường Mộng Dĩnh!

Lệ Tư Thừa có chút định thần lại, nhìn về phía cửa.

Mà Tô Thiên Từ, thừa cơ đẩy mạnh hắn ra, Lệ Tư Thừa không để ý liền bị đẩy đến bên giường, Tô Thiên Từ dùng chăn quấn mình như cái bánh bao, lăn xuống gầm giường.

"Anh không lên tiếng, vậy em tiến vào nhé?" Giọng nói Đường Mộng Dĩnh rất ngọt ngào đáng yêu, giống như em gái nhà bên, nhưng chỉ có Tô Thiên Từ mới biết người phụ nữ này ác độc như thế nào!

Cửa phòng bị đẩy ra, khi Đường Mộng Dĩnh vừa đi vào, một cái gối màu đỏ bị ném qua, cô ta còn chưa kịp nhìn rõ, giọng nói lạnh lùng của Lệ Tư Thừa liền truyền đến: "Cút!"

Đường Mộng Dĩnh bị cái gối đập thẳng vào mặt, còn chưa kịp định thần lại thì đã bị một cỗ lực lớn đẩy ra ngoài.

Đóng cửa, khóa lại, lưu loát liền mạch.

Lệ Tư Thừa xoay người lại, nhìn thấy Tô Thiên Từ đã cuộn mình như xác ướp nằm trên mặt đất, vừa bực mình vừa buồn cười.

Nữ nhân này đang làm gì a?

Trên mặt Tô Thiên Từ còn vương nước mắt, nhưng khi nhìn thấy Lệ Tư Thừa, mặt cô bỗng chốc đỏ bừng nóng hổi.

Trên người anh ta...không mảnh vải che thân!

Hơn nữa, phía dưới còn...

Tô Thiên Từ quay đầu che mặt, nhưng sau đó, cô phát hiện da mặt mình thế mà trở nên thực mịn màng!

Sợ mình cảm giác sai, Tô Thiên Từ liên tục sờ mặt đến mấy lần, mịn màng bóng loáng, không hề có một vết sẹo nào do lửa để lại!

Hơn nữa...Tô Thiên Từ phát hiện xung quanh được bao phủ bởi một màu đỏ.

Chữ hỉ cắt bằng giấy được gián trên đầu giường và cửa, ngay cả chiếc gối Lệ Tư Thừa vừa lấy ném Đường Mộng Dĩnh cũng là màu đỏ. Chăn bông...ga giường...

Ánh mắt Tô Thiên Từ rơi vào ga giường, ga giường màu đỏ nhạt có một vệt máu khô phá lệ bắt mắt.

Rốt cuộc là sao?

Nhà cũ Lệ gia, chữ hỉ màu đỏ, dấu vết lạc hồng...

Nhịp tim phút chốc gia tăng, Tô Thiên Từ bắt đầu nghĩ đến một khả năng điên rồ, hô hấp trở nên gấp gáp, nhìn Lệ Tư Thừa, "Hiện tại là ngày, tháng, năm nào?

Lệ Tư Thừa nhìn cô như một kẻ ngu, "Chỉ mới kết hôn có ba ngày mà cô liền có thể diễn kịch như vậy, Tô Thiên Từ, tôi thực sự đã đánh giá thấp cô." Nói xong, hắn mặc kệ cô, nhịn lại dục hỏa phía dưới, đi về phía phòng tắm.

Tim Tô Thiên Từ đập càng ngày càng nhanh, thậm chí vừa đi vừa bò, khi đến bàn trang điểm, cô nhìn thấy mình trong gương, ngũ quan thanh tú, làn da sạch sẽ bóng loáng, không có những vết bỏng dữ tợn, khồng hề có!