Chương 47: Mách Lẻo, Châm Ngòi Ly Gián 2

Sau khi ấn vào mi tâm, Nam Dạng quay đầu nhìn Đại Bảo và Tiểu Bảo đang đứng ở bên cạnh.

Cô vốn muốn trò chuyện với hai đứa lần nữa để rút ngắn quan hệ, nhưng không ngờ Đại Bảo ăn no xong, là lập tức tiếp tục nhìn cô bằng ánh mắt cảnh giác.

Nam Dạng có hơi bất đắc dĩ, con sói mắt trắng nhỏ này.

Nhưng cô cũng biết chuyện này nhất thời không thay đổi ngay được.

Nhưng không cần vội, cô có thể chậm rãi đợi hai đứa thích nghi.

“Tôi lên lầu một lát, hai đứa tự chơi trước đi nhé, nếu thấy chán thì có thể xem TV một lát.”

Sau khi tìm được chiếc điều khiển từ xa ra lau lau rồi đặt lên bàn cà phê, cô đứng dậy đi lên lầu trở về phòng ngủ.

Tiểu Bảo ngoan ngoãn ngồi xuống, ánh mắt lại không chớp nhìn chằm chằm vào Nam Dạng.

Mãi cho đến khi bóng lưng cô hoàn toàn biến mất, con bé mới chớp chớp đôi mắt to, khẽ nói.

"Anh, anh ơi, em thích... thích cô ấy."

Đại Bảo dùng sức cắn mạnh môi dưới, thấp giọng phản bác.

"Em đừng quên, trước đây mẹ cũng giống như vậy."



Nói đến chuyện này, trong chớp mắt hai đứa nhóc đều im lặng.

Ký ức của bọn chúng không nhiều, nên những gì đã xảy ra trước đó đều nhớ rất rõ ràng.

Khi bọn chúng mới được đưa về nhà, mẹ đối xử rất tốt với bọn chúng, dịu dàng giống như Nam Dạng bây giờ.

Bọn chúng còn tưởng cuối cùng mẹ cũng khỏe lại, đang vui mừng khôn xiết thì, chỉ trong chớp mắt đã bị nhốt vào một chiếc tủ chật hẹp và sâu.

Một chiếc khóa sắt nặng nề khóa chặt cửa tủ, bọn chúng bị nhốt bên trong không thể ra ngoài, bất kể ngày hay đêm.

Chỉ có thể ngơ ngác nhìn qua khe cửa tủ hẹp, tuyệt vọng lắng nghe tiếng đập phá bên ngoài.

Những hình ảnh như thế, thực sự quá kinh khủng.

Nghĩ đến đây, Đại Bảo và Tiểu Bảo đều rùng mình trong giây lát, sự mong đợi dâng lên trong mắt, lập tức biến mất.

Không thể mong đợi, không thể hy vọng có ai đó sẽ tử tế với bọn chúng.

Tất cả những gì còn lại của bọn chúng...sẽ chỉ có anh em bọn chúng dựa vào nhau thôi.

Trên lầu, Nam Dạng ngồi vào bàn mở cuốn sổ ra.

Nhớ lại những vết thương trên người hai đứa nhỏ, cô ghi lại tình hình từng vết thương của chúng.



"Dựa vào vết thương trên cơ thể hai đứa mà nói, chắc chắn hai đứa đã bị ngược đãi ít nhất một năm."

Kể từ lúc cô đặt nét bút đầu tiên xuống, lông mày vẫn nhíu chặt vẫn không hề thả lỏng.

Mỗi lần viết chữ tiếp theo, là lại thấy đau lòng thêm một phần.

"Họa Họa nói chuyện chưa được lưu loát, có vẻ mơ hồ mắc chứng tự kỷ, cần tiếp xúc nhiều hơn mới có thể đưa ra kết luận."

Cẩn thận nghiêm túc viết từng chữ một, Nam Dạng nhìn nét chữ đẹp đẽ tinh xảo trên cuốn sổ, không nhịn được thở dài một hơi.

Cô đã từng học Đông y và làm nghề y ở thế giới của mình, nhưng đây là lần đầu tiên cô tư vấn tâm lý cho những đứa trẻ bị bạo hành.

Cho dù là bị bạo hành hay là bị bệnh tự kỷ thì, thì vừa nghe đã thấy khó khăn.

Sau khi đóng cuốn sổ lại, Nam Dạng cầm cây bút giữa những đầu ngón tay trắng nõn thanh tú, nhẹ nhàng xoay nó.

Ngay lúc đang không biết phải làm sao thì một bóng người cao lớn lạnh lùng đột nhiên xuất hiện trong đầu.

Không thể không nói, Lục Thầm Yến mặc dù lớn hơn cô một chút, nhưng anh thực sự rất đáng tin cậy, cảm thấy rất an toàn.

Nam Dạng đột nhiên cảm thấy, lúc này anh có thể ở nhà thì tốt biết mấy...

-