Chương 45: Đau Lòng, Nhóc Đáng Thương Lần Đầu Tiên Ăn Trên Bàn 2

Nam Dạng biết bọn chúng đang căng thẳng, lại đi lấy một đôi đũa sạch làm đũa chung, dịu dàng chia đồ ăn cho hai đứa.

"Thịt chua ngọt, thịt kho tàu, thịt bò nạm cà chua, tôm bóc vỏ bọc trứng, còn có cả bún bắp cải, tôi cũng không biết các con thích món gì, nhưng những món này trẻ con đều rất thích, nên tôi mới mua một ít."

Trên bàn bày đủ loại món ăn, mùi thơm bay thẳng lên đầu.

Đại Bảo và Tiểu Bảo tham ăn đến chảy nước miếng ròng ròng, nhưng hai người nhìn đi nhìn lại, vẫn không dám cầm đũa lên ăn cơm.

Bọn họ căn bản chưa bao giờ ăn mấy loại thịt tốt như này, làm sao biết được có thích hay không?

Nam Dạng nhìn thấy biểu hiện của hai đứa mà đáy lòng thấy chua xót.

Vì chăm lo cho lòng tự trọng của hai đứa, cô chỉ có thể giả bộ như không nhìn ra, dùng đũa gắp món gì đó ngọt ngọt.

"Tay nghề của quán này thực sự rất tuyệt vời, thịt chua ngọt và thịt kho tàu vừa thơm ngọt mà lại không ngấy, thịt bò nạm cà chua cũng chua ngọt ngon miệng, tôm bóc vỏ bọc trứng lại trơn mềm đến mức không cần nhai cũng tan ra."

Cô ăn một miếng bún bắp cải lớn, vì hương vị này mà nheo mắt, sau khi nghiêm túc nhai kỹ rồi nuốt xuống, lúc này mới mỉm cười.

"Ăn thịt xong thì phải ăn rau, sự kết hợp này đặc biệt giải ngấy, rất ngon miệng."



Tiểu Bảo ngơ ngác nhìn cô đang ăn, tiếng nuốt nước miếng càng lúc càng lớn.

Một lúc sau, dường như rốt cuộc con bé cũng không thể chịu đựng được nữa, dùng đôi tay nhỏ bé nắm lấy chiếc đũa, ngập ngừng gắp một miếng thịt chua ngọt nhét vào miệng, hai má phồng lên vì nhai nuốt.

Khi vị tươi mát ngọt ngào bùng nổ trên đầu lưỡi, đôi mắt to đen như quả nho của bé gạo nếp đột nhiên sáng bừng lên.

"Cái… Cái này!"

Tiểu Bảo vừa cố gắng nhai nuốt vừa túm lấy cổ áo Đại Bảo, cong môi cười với anh trai.

"Ngon, ngon lắm!"

Đại Bảo nhìn nụ cười dễ thương và ngoan ngoãn trên khuôn mặt em gái mình, trái tim cậu như bị sụp đổ.

Cậu giơ tay sờ sờ vào đầu nhỏ của Tiểu Bảo, nhẹ nhàng dỗ dành con bé.

“Ăn ngon là được, Họa Họa ăn nhiều một chút nhé.”

Cậu giống như một người lớn nhỏ tuổi, cho dù là món ăn ngon nào cũng muốn lấy tới cho em gái mình.

Mặc dù Nam Dạng đã chia đồ ăn cho hai đứa, nhưng cậu vẫn không động đũa, muốn đợi em gái ăn xong rồi mới ăn.



Nhưng mùi thơm tràn ngập trong không khí lại hấp dẫn người đến mức bụng cậu nhanh chóng khua chiêng gõ trống đến vang trời.

Nam Dạng kìm nén ý cười và đau lòng trong mắt, cầm một đôi đũa, mở tay Đại Bảo ra, tự mình nhét nó vào tay cậu.

“Ăn đi, không cần phải lo lắng cho em gái đâu, có rất nhiều đồ ăn, đủ cho chúng ta ăn mà.”

Mặt mũi Đại Bảo đỏ bừng lên xấu hổ, tay cầm đũa siết chặt, nhưng vẫn không buông ra.

Cả cậu và Tiểu Bảo đều cảm thấy khá khó tin về cả bàn món ngon này.

Nhưng bây giờ đã quá đói đến mức không quan tâm đến chuyện này nữa, cầm bát đũa lên bắt đầu mạnh mẽ và cơm.

Giống như những chú mèo con, chó con vô gia cư phải chịu khổ, chúng sợ bữa tiếp theo sẽ không có gì để ăn.

Lần đầu tiên được ăn những món ngon như này, hai đứa vui đến mức muốn khóc.

Nam Dạng thấy hai đứa nhỏ đang ăn như hổ đói, vội vàng ngăn cản.

"Ăn quá nhanh sẽ bị đau bụng đấy, thức ăn trên bàn đều là của hai đứa, từ từ ăn cũng không sao đâu."