“Cô ta suốt ngày ở ngoài dụ dỗ đàn ông, nhất định là rất ghét thủ trưởng Lục, tương tự cũng ghét hai đứa. Hai đứa chờ xem, ông bà ngoại đưa hai đứa qua đó làm con nuôi, sau này người dì ghẻ này không biết sẽ xử lý hai đứa ra sao.”
Đại Bảo ôm chặt Tiểu Bảo, mặc dù cũng không thích Tô Vân, nhưng trong lòng cậu bé không thể không thừa nhận, cô ta nói rất có lý.
Người ta nói trong số mười người mẹ kế thì có chín người là người xấu, hai anh em họ chỉ tới ăn nhờ ở đậu, không biết là bị hành hạ thế nào.
Bản thân Đại Bảo không quan tâm, nhưng cậu bé còn phải bảo vệ em gái của mình, cậu bé biết em gái mình đang bị bệnh.
Em gái, em gái thật sự... không thể bị bất kì điều gì làm tổn thương nữa.
Ánh mắt Đại Bảo dần dần trở nên kiên định, càng bảo vệ em gái mình chặt hơn, cảnh giác quan sát Nam Dạng đang ngồi trên ghế sofa.
Ba người đều không nói chuyện, phòng khách dần dần trở nên yên tĩnh, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng Tô Vân dọn dẹp đồ đạc ở phòng bên cạnh.
Đối mặt với hai đứa trẻ, Nam Dạng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, âm thầm thở dài.
Vừa định nói gì đó để xoa dịu bầu không khí, cô lại nhạy cảm phát hiện ra tiếng thở dồn dập.
Cô ngước mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy tình trạng của Tiểu Bảo đang núp sau lưng anh trai rõ ràng không được tốt.
Trên đầu con bé đội chiếc mũ che nắng, không nhìn rõ mặt, nhưng đôi tay nhỏ bé đang nắm chặt cổ áo.
Chiếc cổ nhỏ nhắn ửng đỏ, bị bao phủ bởi một lớp mồ hôi mỏng.
Trời nóng như vậy mà lại mặc áo dài tay, đúng là rất kỳ quái.
Hơn nữa việc hai đứa trẻ cẩn thận như vậy càng làm ngổn ngang trăm mối nghi ngờ.
Nam Dạng nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên đứng dậy bước tới, muốn ôm Tiểu Bảo vào lòng.
Hai đứa trẻ vẫn luôn theo dõi từng cử động của cô.
Vừa nhìn thấy cô đứng dậy bước qua, chúng lập tức đoán được ý định của cô.
Đại Bảo sợ đến mức mắt đỏ ửng, đẩy Nam Dạng ra, giận dữ hét lên với cô.
"Đừng chạm vào em gái tôi!"
Cậu bé nhíu chặt lông mày, đôi mắt vốn đã hơi u ám, lúc này trông càng tối tăm hơn.
Nam Dạng bị sốc trước phản ứng quá khích của cậu bé, nhưng tình hình lúc này rất khẩn cấp.
Cô biết đứa trẻ này tính tình ngoan cố, không dễ dàng tin tưởng người lạ, dù cô có nói thế nào đi chăng nữa, cậu bé cũng chỉ càng nghi ngờ hơn, nên cô trực tiếp kéo Đại Bảo sang một bên.
Bị ôm bất ngờ không kịp đề phòng, cả người Đại Bảo run rẩy, sững sờ.
Nam Dạng nhân cơ hội cởi mũ trên đầu Tiểu Bảo xuống, nhẹ nhàng ôm con bé vào lòng.
Đúng như những gì cô tưởng tượng, cô bé thanh tú, xinh đẹp như một con búp bê vậy.
Nhưng lúc này con bé hình như không được thoải mái, gương mặt đỏ ửng.
Đôi mắt đen như quả nho phủ đầy sương mù, tóc cũng ướt đẫm mồ hôi, nhớp nháp dính sát lên trên khuôn mặt.
Thân thể nhỏ nhắn mềm mại nóng hổi như một cái bếp lửa, rõ ràng là đang sốt cao!
Trong mắt Nam Dạng hiện lên sự chăm chú, cô biết trẻ nhỏ bị sốt, nếu cứ tiếp tục để như vậy sẽ xảy ra chuyện lớn.
Cô lập tức ôm Tiểu Bảo vào lòng tìm cách hạ sốt: “Con bé sốt rồi.”
Cùng lúc đó, Đại Bảo đột nhiên hét lớn, cậu bé không nghe thấy lời cô nói. Theo phản xạ, cậu bé tưởng là cô cũng sẽ làm tổn thương họ giống như những người khác nên đã lao tới ôm lấy eo Nam Dạng, ra sức đánh mạnh.