Chương 36: Nhân Vật Phản Diện Nhỏ Nổi Điên, Mất Khống Chế 3

"Kẻ xấu, kẻ xấu! Đừng làm tổn thương em gái tôi!"

Dưới tiếng gầm thét của anh trai, Tiểu Bảo luôn im lặng nãy giờ cũng run rẩy mãnh liệt.

Bàn tay nhỏ bé của con bé bị Nam Dạng nắm lấy, cả người chợt cứng đờ.

Ngay sau đó, những giọt nước mắt lớn nhỏ, trong suốt lăn dài trên má.

Con bé khóc đến mức giọng nói cũng khẽ run rẩy, như một chú mèo con đang sợ hãi.

"Xin lỗi, Tiểu Bảo sai rồi, xin đừng đánh con, hu hu hu..."

Nghe thấy tiếng thút thít nhỏ xíu của con bé, trái tim Nam Dạng đập mạnh.

Cô bỗng nghĩ tới điều gì đó, trực tiếp cưỡng ép xắn tay áo Tiểu Bảo lên.

Nam Dạng vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi nhìn rõ ràng cảnh tượng trước mắt, cô không khỏi nghẹn ngào…

Chỉ thấy trên cánh tay nhỏ bé trắng nõn kia đầy vết thương.

Những vết thương mới và vết sẹo cũ đan xen từng lớp lên nhau, nhìn cực kì giật mình.



Ngay cả cổ của Tiểu Bảo khi cúi đầu cũng nhìn thấy rõ vết đỏ.

Nam Dạng đoán đúng, đứa trẻ bị đánh, vết thương không được chữa trị nên lúc này mới sốt cao.

Cô tức giận đến nỗi viền mắt đỏ bừng, cô thật sự không thể tin được một đứa trẻ lại bị ngược đãi thành như thế này!

Những vết bầm tím trên cơ thể của Tiểu Bảo khiến ánh mắt của Đại Bảo bị thiêu đốt đau đớn.

Cậu bé không khỏi nghĩ đến cảnh mình và em gái bị nhốt trong tủ sau khi bị đánh, kêu trời gọi đất mà không ai thưa.

Không gian chật hẹp và ngột ngạt như vậy dường như ẩn chứa bóng tối vô tận.

Hai anh em dựa sát vào nhau, cố gắng hấp thụ nhiệt độ cơ thể của nhau.

Nhưng nhiệt độ này thật sự quá yếu.

Đại Bảo vẫn có thể nhớ rõ cảm giác mịt mù nhìn bóng tối trước mặt, mặc cho trái tim trẻ con của mình đang bị ăn mòn từng chút một, đến lúc không còn cảm giác.

Từ đó trở đi, cậu bé thề rằng cho dù có phải liều mạng cũng nhất định phải bảo vệ em gái mình thật tốt!

Đôi mắt đen ngòm dần dần nhuộm đỏ, Đại Bảo nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Bảo khóc, đột nhiên nảy nổi nóng cắn lên cánh tay Nam Dạng.

"Tôi! Nói! Buông! Em gái! Tôi ra.”



Nam Dạng theo phản xạ rút tay lại, Đại Bảo lập tức ngã xuống đất.

Cậu vẫn nhìn chằm chằm vào Nam Dạng ở trước mặt như cũ, đôi mắt u ám và cố chấp giống như một con sói non bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng, bất cứ lúc nào cũng sẽ vùng dậy tấn công lại.

Giờ phút này Nam Dạng không rảnh để ý đến cảm xúc của cậu, trên cánh tay trắng nõn có thêm một vết răng rất sâu, thậm chí là mơ hồ còn có thể nhìn thấy vết máu.

Cô không khỏi phát ra một tiếng kêu khe khẽ vì cảm giác đau đớn mãnh liệt, cuối cùng cũng bị sự quấy nhiễu của Đại Bảo làm cho tức giận, không nhịn được quát về phía cậu.

"Tỉnh táo đi, hiện tại không phải lúc con nổi nóng đâu! Tiểu Bảo, con bé đang bị sốt cần phải đi chữa trị, nếu trì hoãn sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng đấy!"

Đại Bảo nới lỏng tay, nhưng lại nhanh chóng nắm chặt lại thành nắm đấm.

Bây giờ cậu đang bị mắc kẹt sâu trong những ký ức quá khứ và những cảm xúc cố chấm, đã hoàn toàn không thể nghe lọt được lời nào.

Chỉ một lòng một dạ nghi ngờ Nam Dạng muốn làm hại Tiểu Bảo.

Hiện trường đã đủ hỗn loạn, nhưng hết lần này tới lần khác Tô Vân còn gây thêm hỗn loạn.

"Này này này, cô đang làm gì vậy!"

Cô ta vừa la hét, vừa cố gắng tách Nam Dạng ra, “bảo vệ” hai đứa trẻ.