Chương 32: Tôi Là Bà Chủ Của Nhà Họ Lục, Không Phục Thì Nín 1

Vừa nghĩ đến ba mẹ của Nam Dạng và anh chị cũng sẽ che chở cho mình, Nam Tuệ Mỹ đột nhiên xuất hiện cảm giác mở mày mở mặt.

“Hồ ly tinh đáng chết, tao nhất định phải để mày cút ra khỏi nhà họ Nam! Nhân tiện để những người trong đại viện, cả Lục Thầm Yến biết mày chính là một người cuồng bạo lực, độc ác đánh tao!”

Nam Tuệ Mỹ đắm chìm trong ảo ảnh của mình.

Bên kia, Nam Dạng vừa xách đồ về đến nhà.

Từ xa, cô đã nhìn thấy một cô gái tết tóc, mặc áo sơ mi hoa, đứng trước cửa nhà họ Lục ngó dáo dác.

Đi theo phía sau cô ta là hai đứa trẻ đội mũ che nắng trên đầu.

Cô bé hơi lùn đang nắm lấy góc áo anh trai, run rẩy đứng áp sát vào bên cạnh bé trai.

Hai đứa trẻ còn chưa cao đến đầu gối người lớn, rất là đáng yêu, từ xa mùi sữa đã xộc vào mũi.

Nam Dạng không khỏi yêu mến, biết đây là nhân vật phản diện khi còn bé và em gái của cậu bé.

Cô đã từng tưởng tượng về hai đứa nhỏ trong đầu.

Lục Thầm Yến đẹp trai như vậy, cháu trai của anh chắc chắn là cũng không thua kém.



Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên là như vậy, chỉ có điều Nam Dạng không ngờ là bọn trẻ lại gầy như vậy.

Rõ ràng là bị suy dinh dưỡng.

Nó khiến cô muốn bắt mạch cho đứa trẻ, sau đó tiến hành điều chỉnh chế độ ăn uống.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Nam Dạng, bé trai dừng lại, nhanh nhẹn quay đầu lại nhìn.

Hai người bất ngờ ngơ ngác nhìn nhau, ấn đường của Nam Dạng lập tức nhíu chặt.

Dù còn nhỏ tuổi nhưng ánh mắt lại thâm trầm, trông hơi bướng bỉnh.

Nam Dạng biết, trong nội dung nguyên tác, người đầu tiên sau khi nhân vật phản diện nhỏ này lớn lên gϊếŧ là mình, nhưng cô vẫn không nhịn được sinh ra lòng trắc ẩn với cậu bé

Cô không biết nhân vật phản diện nhỏ này đã trải qua chuyện gì, nhưng cậu bé như vậy, thật sự là quá đáng thương.

Ngay lúc Nam Dạng đang ngẩn người, Tô Vân cũng nhìn thấy cô gái xa lạ nên đi đến nhìn cô.

Nhưng sự cảnh giác trong mắt cô ta chỉ tồn tại trong chốc lát, khi nhìn rõ khuôn mặt của Nam Dạng, nó nhanh chóng chuyển thành sự ghen tị sâu sắc.



Không thể trách cô ta nghĩ như vậy, thật sự thì người phụ nữ này quá xinh đẹp, quyến rũ như một con hồ ly.

Không chỉ dáng người đẹp, mà ăn mặc cũng cực kì bắt mắt.

Tô Vân nhìn chiếc quần ống rộng thời thượng của Nam Dạng, cúi đầu kéo chiếc áo sơ mi cũ của chị gái mà cô ta đang mặc, trong lòng cảm thấy mất thăng bằng.

"Cô là vợ mới cưới của anh Thầm Yến phải không?"

Thấy Nam Dạng gật đầu, mắt Tô Vân lóe lên sự tính toán ẩn giấu sâu dưới đáy mắt.

Cô ta kéo hai đứa trẻ ở phía sau tới, giới thiệu với Nam Dạng.

“Chị, chắc là chị biết chuyện chăm sóc bọn trẻ, tôi cũng không muốn nói nhiều, chỉ giới thiệu đơn giản thôi, đứa lớn là Lục Dã, đứa nhỏ là Lục Cẩm Họa, tôi là em chồng của chị gái Lục Thầm Yến.”

Tô Vân buông hành lý xuống, lau tay qua loa vào vạt áo, vụng về bắt chước người khác bắt tay Nam Dạng.

"Anh Thầm Yến bảo tôi đến đây, sợ một mình chị không chăm sóc tốt cho bọn trẻ, nên từ hôm nay tôi bắt đầu đi theo, chị chỉ cần gọi tôi em Tiểu Vân là được.”

Nhìn bề ngoài, Tô Vân là một cô gái vô cùng thật thà, chất phác.

Dù ăn mặc hơi quê mùa nhưng mắt to, mày rậm, trông rất hoạt bát.