Chương 41: Đứng Ra Làm Chủ

Tần Cửu Liệt là người đàn ông cô ta coi trọng, mà đây cũng là cơ hội tốt nhất để cô ta có được thân phận tôn quý như bà xã trung đoàn trưởng!

“Không được! Giang Ninh không thể kết hôn được…”

Giang Tâm Nhu hoàn toàn không quan tâm tới tình huống trước mắt là như thế nào, cô ta dám ngang nhiên mở miệng nói chuyện ngay trước mặt ông ba Giang.

Thậm chí vừa há miệng đã nói ra lời trái với ý của ông ba Giang.

“Câm miệng!”

“Con nhỏ chết tiệt kia, còn không mau câm miệng lại!”

Giang Nhị Hải với Giang Thanh Lâm cùng kéo Giang Tâm Nhu lại, đè chặt Giang Tâm Nhu, thậm chí còn bịt miệng cô ta lại không cho cô ta nói thêm gì nữa.

Nhưng mà…

Đã không còn kịp rồi.

Ông ba Giang đập mạnh bát trà xuống đất, nhìn sang Giang Lý thị, nghiêm nghị nói:

“Đây là cách bà dạy dỗ cháu gái sao? Ngay trước mặt trưởng bối cũng dám nói chuyện như vậy?”



Hai chân Giang Lý thị mềm nhũn, suýt nữa đã trực tiếp ngã quỵ trên đất.

Bà ta hoảng hốt run rẩy, liên tục xin lỗi: “Chú ba, là cháu không tốt… Là cháu không thể dạy cháu gái nên người, để chú ba chê cười rồi…”

Bên kia, Giang Tâm Nhu còn si tâm vọng tưởng ra sức giãy giụa, nằng nặc muốn cướp đi hôn sự của Giang Ninh, chiếm làm của riêng.

Cho dù phải chết cô ta cũng không thể dễ dàng từ bỏ được!

Nhưng Giang Tâm Nhu muốn chết, Giang Nhị Hải với Giang Thanh Lâm lại không muốn!

Con người là động vật quần cư, nếu đắc tội với ông ba Giang, bị dòng họ Giang vứt bỏ, bọn họ chẳng khác gì con cừu non bị bầy cừu gạt ra khỏi đội, không cách nào sinh tồn nổi.

Cho nên bọn họ kiên quyết đè chặt Giang Tâm Nhu, chết sống gì cũng không chịu để Giang Tâm Nhu mở miệng.

“Giang Tâm Nhu, mày muốn hại chết cả nhà hay sao?!”

Giang Thanh Lâm tức giận gầm nhẹ, cố gắng đè thấp giọng đe dọa.

Giang Nhị Hải thì tươi cười nịnh nọt ông ba Giang, trông hèn hạ tới cùng cực.



“Ông ba, tất cả mọi chuyện đều nghe theo lời ông. Chuyện hôn sự của con nhóc… của bé Ninh, chúng cháu sẽ lo liệu kỹ càng, tuyệt đối sẽ không để Giang gia phải mất mặt.”

Đối với phản ứng của đám người Giang gia, ông ba Giang chỉ hừ lạnh một tiếng, nặng nề mở miệng:

“Bé Ninh đã sắp kết hôn rồi, hai anh em các người cũng đã trưởng thành, còn ở chung một nhà thế này thì ra thể thống gì nữa? Đều ra riêng hết đi.”

Ra riêng.

Hai chữ này không phải do Giang Viễn Sơn nói ra, mà do ông ba Giang chủ động mở miệng yêu cầu.

Giang Lý thị với Giang Nhị Hải có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ tới, chuyện lại biến thành thế này.

Bởi vậy, Giang Nhị Hải cũng không nhịn được, không chút nghĩ ngợi bật thốt lên:

“Cháu không muốn ra riêng!”

Giang Lý thị cũng cắn chặt răng, giả nhân giả nghĩa nói: “Cả nhà đang ở chung vui vẻ mà? Ra riêng cái gì? Chúng cháu không ra riêng.”

Ông ba Giang liếc nhìn hai người, giọng điệu lạnh nhạt: “Không ra riêng cũng được, vậy thì đoạn tuyệt quan hệ mẹ con.”

Những lời này còn nặng nề hơn cả trước đó.