Chương 35: Cởi Ra (2)

Ả phụ nữ ác độc bụng dạ thâm hiểm này, cả người bẩn thỉu, hoàn toàn làm bẩn áo khoác quân trang của Tần Cửu Liệt rồi!

Phẫn nộ tới cùng cực khiến cô có vẻ càng bình tĩnh hơn.

Cô há miệng, phát ra chỉ có hai chữ ngắn ngủi:

“Cởi ra!”

Khí tức lạnh băng lại nguy hiểm tản ra từ trên người Giang Ninh.

Sau khi có linh bảo không gian gia trì, khí thế của Giang Ninh càng thêm mạnh mẽ hơn.

Người xung quanh không biết nguyên nhân nhưng đều cảm thấy ngực mình chấn động.

Là một loại cảm giác hoảng hốt phát ra từ tận đáy lòng.

Giang Ninh cũng không đợi Giang Tâm Nhu trả lời, cô bước về trước một bước, tới gần trước mặt Giang Tâm Nhu, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm đối phương, trầm giọng ra lệnh:

“Giang Tâm Nhu, tôi nói lại lần nữa, cởi ra! Ngay lập tức! Cởi cái áo khoác trên người cô ra!”

Giang Tâm Nhu cảm giác được sự tức giận của Giang Ninh, khóe mắt cô ta run rẩy.



Cô ta đã sợ hãi.

Nhưng cảm giác đố kị với mối hôn sự của Giang Ninh đã hoàn toàn lấn ép hoảng hốt vừa xuất hiện.

Ngón tay Giang Tâm Nhu siết chặt áo khoác quân trang, kiên quyết không chịu cởi ra.

“Tôi sẽ không đưa cho cô!”

Cô ta cắn chặt răng, đáp lại Giang Ninh:

“Con nhỏ thúi, cô cũng giống cha mẹ cô, đều là người hầu của nhà tôi mà thôi! Người hầu không xứng có được bất kỳ thứ gì!”

“Tất cả của cô đều là của tôi! Cái quân trang này cũng là của tôi! Người đàn ông của cô cũng là của tôi! Cô đừng mơ có thể cướp được bất cứ thứ gì từ trong tay tôi!”

Hay cho hai chữ “cướp đi”.

Rõ ràng Giang Tâm Nhu mới là kẻ cướp, hiện tại lại đổ tội cho Giang Ninh, nói Giang Ninh là kẻ cướp.

Đúng là buồn cười.

Ha ha…

Giang Ninh đã lười tốn nước bọt với hạng phụ nữ này.



Trước đó cô không muốn ra tay vì sợ trong lúc xô đẩy sẽ làm hỏng áo khoác của Tần Cửu Liệt.

Nhưng bây giờ Giang Ninh đã không quan tâm được nhiều tới thế. Cô dứt khoát vươn tay ra.

Sau khi được nước linh tuyền tưới tắm một đêm, cô càng khỏe mạnh hơn hôm qua, chỉ là một Giang Tâm Nhu mà thôi, bóp chết cô ta dễ như bóp chết một con kiến vậy!

Nhưng mà…

Ngay lúc đầu ngón tay Giang Ninh suýt chạm vào áo khoác quân trang, có một bóng người lao tới còn nhanh hơn cả cô.

Đối phương vọt tới trước mặt Giang Tâm Nhu, trực tiếp lột áo khoác quân trang trên người Giang Tâm Nhu xuống.

Người kia… là Cố Vân Thục!

Là người phụ nữ hiền thục, lúc nào cũng dịu dàng yên tĩnh, cho dù phải chịu khổ chịu cực như thế nào cũng không phàn nàn lấy một câu.

Mà chính người phụ nữ trung niên gầy yếu ấy, tại thời khắc này, từ đáy lòng bà trào lên lực lượng mẫu tính mãnh liệt!

“Trả lại đây! Mày trả lại đồ của A Ninh đây! Đây là đồ của A Ninh! Tao không cho mày cướp đi, tao không cho mày cướp đi!”

“Lúc A Ninh ba tuổi bị sốt, con bé chỉ muốn uống một hớp nước đường đỏ thôi, thế mà mày lại cố ý ăn hết tất cả đường đỏ, không chừa lại một chút xíu nào!”