Chương 34: Cởi Ra

Dưới tình cảnh như vậy, ngay cả Giang Viễn Sơn cũng không thể nhịn được nữa. Ông nhìn Giang Lý thị, chất vấn:

“Mẹ! Năm đó là em trai kết hôn trước con, vì sao bây giờ A Ninh lại không thể kết hôn trước Tâm Nhu?”

“Ha, nó sao có thể so với Tâm Nhu được? Tâm Nhu là cháu gái ruột của tao, mày là con trai ruột của tao sao? Chúng ta có liên hệ máu mủ sao?”

Giang Lý thị cười châm chọc, ánh mắt lạnh như băng không hề có chút độ ấm. Bà ta liếc xéo đứa con trai đã hiếu kính mình hơn 40 năm.

Giờ khắc này, có Giang Lý thị làm chỗ dựa, tình thế hoàn toàn nghiêng về một phía.

Trên mặt Giang Tâm Nhu vẫn còn vết hằn vì bị ăn tát hôm qua, nhưng cô ta vẫn cao ngạo hất cằm lên trông như một con gà mái đắc ý.

Cô ta cười khẩy với Giang Ninh: “Giang Ninh, hôn sự của mày, người đàn ông của mày, tao đều muốn rồi!”

“Tốt nhất là mày nên ngoan ngoãn đồng ý đi, nếu không, một nhà ba người bọn mày cút ra khỏi đây cho tao!”

Lúc này, Giang Ninh phải đối mặt với sự uy hϊếp tới từ gia đình Giang Nhị Hải cùng với sự khıêυ khí©h tới từ Giang Tâm Nhu.

Nhưng lần này, phản ứng của Giang Ninh lại hơi kỳ quái.



Cô không trực tiếp ra tay đánh bọn họ giống như lúc trước, không trực tiếp đánh nát mộng đẹp si tâm vọng tưởng của Giang Tâm Nhu mà cô lại làm ngơ trước lời người xung quanh.

Đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm cái đồ trên người Giang Tâm Nhu.

Đó đơn giản là ---

Quân trang.

Là chiếc áo khoác quân trang Tần Cửu Liệt đã đưa cho cô trước khi anh rời đi.

Sáng nay trước khi đi làm, Giang Ninh đã xếp gọn chiếc áo khoác quân trang kia lại, cất trong phòng của Giang Viễn Sơn với Cố Vân Thục.

Mà phòng của Giang Viễn Sơn với Cố Vân Thục có khóa cửa.

Từ đó có thể biết được, tiếng phá cửa cùng với tiếng ném đồ mà thím hàng xóm nói lúc trước tới từ đâu, tất cả đều rõ rành rành.

Là chính bọn họ cạy khóa cửa phòng, lục tung đồ đạc trong phòng lên.

Nói không chừng bọn họ còn muốn nhân lúc này tìm ra tiền lương Giang Viễn Sơn với Giang Ninh đang giấu đi!

Mà cũng chính vào lúc đó, Giang Tâm Nhu tìm thấy chiếc áo khoác quân trang này trong phòng.



Ngọn lửa đố kị bốc cháy hừng hực.

Giang Tâm Nhu muốn chiếm nó làm của riêng!

Ả muốn cướp hết tất cả những thứ Giang Ninh có!

Nghĩ càng sâu hơn…

Trong mắt Giang Tâm Nhu, Giang Ninh không xứng có được bất kỳ thứ gì, thứ duy nhất cô có thể có cũng chính là thứ Giang Tâm Nhu vứt bỏ không cần!

Trong 19 năm trước đó, chẳng phải Giang Ninh vẫn luôn phải sống kiểu vậy ư?

Lúc này, Giang Tâm Nhu học theo cách Giang Ninh làm trước đó, khoác chiếc áo khoác quân trang kia lên người, còn cố ý nâng cao vai, khoe khoang hai vạch ba sao trên quân trang.

Cô ta vừa vuốt ve vải áo màu xanh đậm vừa cười rất đắc ý với Giang Ninh.

“Giang Ninh, chiếc áo này mặc trên người tôi trông đẹp hơn lúc nó nằm trên người cô nhiều!”

Thời khắc này, ánh mắt Giang Ninh hệt như chỉ hận không thể chặt ngón tay Giang Tâm Nhu xuống!