Chương 24: Ông Cứ Chạm Vào Tôi Thử Xem? (2)

Giang Nhị Hải nghe thế không chỉ không chột dạ, còn cười phá lên. Giọng ông ta mang theo mùi rượu, dương dương đắc ý:

“Bắt nó phải nuôi một nhà năm người chúng tao thì thế nào? Nó nên làm trêu làm ngựa cho cái nhà này! Người như nó còn có thể sống được đã là may mắn lắm rồi!”

“Đó là do nhà tao bố thí cho nó! Cái gì mà anh em… nó… còn cả mày nữa… cả nhà mày đều là người hầu cho nhà bọn tao!”

Những lời này chọc mạnh vào trong tim Giang Viễn Sơn.

Giang Viễn Sơn chăm chỉ cần cù cả đời, đây là lần đầu tiên ông nghe thấy “em trai” mình lại nghĩ về mình như vậy.

Giang Nhị Hải không chỉ say rượu nói thật mà còn bị men say làm mờ lý trí, lắc lư đi về phía Giang Ninh.

Dáng vẻ ông ta hung hăng vô cùng, vừa nhìn là biết ông ta muốn đánh Giang Ninh.

Nhưng lần này, Giang Ninh không chỉ không tránh né mà còn chẳng ra tay đánh trả, cô chỉ nhắc nhở:

“Chú hai, chú mở to đôi mắt chú ra mà nhìn rõ cái áo khoác trên người cháu! Đây chính là quân trang, hiện tại cháu là gia đình quân nhân!”

“Nếu chú dám đυ.ng tới cháu một chút, cháu sẽ tới ngay đồn công an kiện chú cố ý gây thương tích!”

“Cái tội danh cố ý gây thương tích với gia đình quân nhân, chú gánh nổi sao? Không phải con trai chú đang muốn thi vào học viện chính pháp sao? Sau này trong lý lịch của anh ta sẽ có thêm một vết nhơ hôm nay!”

Quân trang rộng thùng thình màu xanh đậm hệt như một vòng bảo hộ. Cho dù Tần Cửu Liệt không ở đây nhưng vẫn có thể bảo vệ Giang Ninh không phải chịu bất kỳ thương tổn gì.

Giang Ninh nói tới cuối cùng, ánh mắt còn quét qua Giang Tâm Nhu mặt sưng đỏ, ý đồ muốn đánh trả.



Những lời này cũng đang cảnh cáo Giang Tâm Nhu.

Sau khi cô nói ra câu này, Giang Nhị Hải đã uống tới hồ đồ, không phân biệt được lợi hại bên trong, nhưng Giang Thanh Lâm còn tỉnh táo.

Chuyện này liên quan tới tiền đồ của hắn ta, không thể để tiền đồ bị hủy hoại như vậy được.

Mặc dù hắn ta không hiểu vì sao Giang Ninh lại thành người nhà của quân nhân rồi, nhưng cái áo Giang Ninh đang khoác trên người đúng là áo khoác quân nhân thật!

Trên vai có hai gạch ba sao.

Huân chương sáng lấp lánh, còn lóe lên một luồng sáng lạnh, khiến lòng người run sợ.

Giang Thanh Lâm vội vàng xông tới kéo Giang Nhị Hải đã uống say về.

“Cha, không thể đánh, tuyệt đối không thể đánh! Nếu cha đánh nó, đời này của con coi như bị hủy!”

“Bà nội, bà mau lên kéo cha cháu về đi! Cả Giang Tâm Nhu nữa… Mày đừng có mà giở trò gì… Mẹ, mẹ kéo cả Giang Tâm Nhu về đi!”

Theo tiếng gọi ầm ĩ vội vàng của Giang Thanh Lâm, một ổ sói mắt trắng kéo đẩy nhau, dính thành một đoàn, tình cảnh buồn cười vô cùng.



Giang Ninh bưng tấm đệm của mình ra khỏi phòng Giang Lý thị, đặt vào trong phòng Giang Viễn Sơn với Cố Vân Thục.

Dù sao cô cũng chẳng còn ở trong nhà được mấy ngày nữa, cho nên cô quyết định trải chăn nệm ra đất, miễn cưỡng ứng phó vài đêm đi.