Thậm chí còn trực tiếp chỉ ra mình lập kế hãm hại, khiến Giang Tâm Nhu gần như muốn lộ ra khuôn mặt thật ác độc.
Giang Tâm Nhu vừa hoảng vừa vội, tức tới thở hổn hển:
“Cô… Cô… Hay lắm Giang Ninh, cô ăn nói sắc bén như thế từ bao giờ!”
Cô ta không nghĩ ra được lý do gì để biện giải cho mình, lại hung ác đã quen, trực tiếp xắn tay áo lên muốn đánh Giang Ninh.
“Cô cái con tiện nhân này! Tôi thấy cô không muốn về nhà nữa rồi đúng không! Hôm nay tôi nhất định phải cho cô biết thế nào là lễ độ, nếu không cô lại quên mất tôi là ai!”
Vừa nói Giang Tâm Nhu vừa hướng cặp móng vuốt bén nhọn của mình cào Giang Ninh.
Giang Ninh đang định tránh né lại phát hiện, có một bóng người còn nhanh hơn mình.
Tần Cửu Liệt sải bước đi tới, lòng bàn tay rộng lớn của người đàn ông hệt như cái kìm bóp chặt cổ tay Giang Tâm Nhu.
Lực đạo vừa ác vừa chuẩn.
Chỉ khoảnh khắc, cô đã nghe được tiếng la thảm thiết của Giang Tâm Nhu.
“A… Tay của tôi… Tay tôi muốn gãy rồi… A a a…”
Tần Cửu Liệt hừ lạnh khinh thường.
Ngay sau đó anh dùng sức đẩy tay một cái, đẩy Giang Tâm Nhu đang gào thảm văng ra ngoài.
Phịch một tiếng!
Giang Tâm Nhu đập mông xuống nền nhà.
Thế là không chỉ có cổ tay đau mà ngay cả mông cũng đau như muốn vỡ ra.
Cô ta kêu gào thảm thiết nhưng Tần Cửu Liệt còn chẳng thèm nhíu mày lấy một chút, quay đầu nhìn sang nhân viên của đội kiểm tra.
Anh lạnh lùng mở miệng:
“Nếu các người là người của đội kiểm tra thì nên làm cho tới nơi tới chốn. Có người dám vô duyên vô cớ đánh người ngay trước mặt các người mà chẳng lẽ các người không định bắt đối phương đi cải tạo lại cho tốt sao?”
“… Vâng vâng vâng, đồng chí nói rất đúng, chúng tôi sẽ bắt, nhất định sẽ bắt.”
Dưới khí thế của Tần Cửu Liệt, người của đội kiểm tra liên tục gật đầu.
Sau đó hai người bọn họ một người thì đè Giang Tâm Nhu đang gào thảm, một người thì ngượng ngùng nhìn Tần Cửu Liệt:
“Đồng chí, chúng tôi tin tưởng lời đồng chí nói, nhưng chúng tôi vẫn phải kiểm tra giấy chứng nhận của đồng chí mới được.”
Tần Cửu Liệt gật đầu đồng ý.
Anh xoay người đi tới trước mặt Giang Ninh, hai người đứng rất gần, anh vừa dùng thân thể che khuất tầm mắt của người phía sau, vừa kéo áo khoác quân trang trên người Giang Ninh ra.
Con ngươi đen như mực dừng lại trên mảng da thịt trắng nõn như tuyết kia một lát, sau đó anh mới thò tay vào túi lấy chứng nhận quân nhân của mình ra, đưa cho người của đội kiểm tra.
Người nọ cung kính nhận lấy, mới vừa mở ra nhìn lướt qua đã trợn trừng mắt lên:
Đối phương run rẩy lắp bắp: “Trung đoàn… trung đoàn… trung đoàn trưởng!”
Người nọ dùng giọng khϊếp sợ lại hoảng hốt đọc ra quân hàm của Tần Cửu Liệt, cả người đã sợ tới mức cằm cũng sắp rớt xuống đất.
Ngoại trừ xuyên việt giả Giang Ninh, có lẽ chẳng ai có thể ngờ được người đàn ông trông trẻ tuổi trước mắt lại đã là trung đoàn trưởng.