Chương 12: Ngưu Tầm Ngưu Mã Tầm Mã

Chu Niệm Niệm nhớ lại y viện, cô đi bệnh viện tìm Chu Mộc Lan. Cô biết sau y viện có một chợ đen, cái chợ đen này không thu mua lương thực, mà lại mua trứng gà và một số loại thuốc, táo đỏ cũng là một mặt hàng hiếm, khẳng định có thể bán được táo đỏ.

Nàng bỏ mười cân táo đỏ vào giỏ, sau khi đi vào chợ, quả nhiên rất được chào đón.

Lần này cô không chỉ lấy tiền mà còn lấy cả phiếu, không quản là phiếu gì cũng có thể dùng để đổi táo được.

Người mua phần lớn là người già, có nhiều tiền, năm hào một cân mà bọn họ vẫn có thể mua được dễ dàng, chẳng mấy chốc cô đã bán hết táo đỏ rồi.

Chu Niệm Niệm lại đi một chuyến nữa, cô chỉ để lại chừng mười cân táo đỏ, còn lại mang ra bán hết sạch.

Sau khi bán hết, Chu Niệm Niệm lại đi vào không gian kiểm kê thu hoạch, tổng cộng kiếm được 128 đồng, còn có một số phiếu thịt phiếu lương thực phiếu công nghiệp phiếu vải các loại…

Nhìn số tiền này, Chu Niệm Niệm cảm thấy vì nó mình có bôn ba lo lắng cả ngày cũng đáng, dù sao cũng bằng cả tháng tiền lương của cha cô mà.

Cầm tất cả số tiền đổi được, Chu Niệm Niệm cũng dần ổn định tinh thần, quyết định đi mua một ít thịt.

Tuy nói trong nhà nhiều người kiếm được tiền, nhưng phiếu thịt lại là cố định, mỗi tháng chỉ có thể ăn thịt được mấy lần, mỗi lần cũng chỉ ăn được vài miếng.



Về phần nguồn gốc số thịt cô cũng nghĩ được rồi, dù sao người nhà của bạn cô cũng làm việc tại nhà máy chế biến thịt, hơn nữa trước đây đối phương cũng từng nói, sau này muốn mua thịt có thể tìm cô ấy.

Vừa tới đầu hẻm chợ đen, Chu Niệm Niệm thấy được một người không nên xuất hiện ở nơi này.

Hiện tại còn đang giờ hành chính, Lý lão nhị lại đi theo một người phụ nữ vào một sân nhà.

Chu Niệm Niệm cũng biết nhà này, đại tạp viện cô ở được tính là đại viện gia quyến của nhà máy sản xuất máy móc, trong nhà còn có hai người là công nhân của nhà máy sản xuất máy móc, đại viện lại cách nhà máy không xa, cho nên cô biết nhà kia là nhà của Ngụy xưởng phó mới vừa tới nhà máy sản xuất máy móc không lâu, mà người phụ nữ kia là vợ của ông ta.

Sở dĩ cô biết người phu nữ này là vì lúc mới chuyển tới bà ta cứ ra vẻ hơn người, rất coi thường mấy người ở đại tạp viện như bọn họ, thậm chí khi nhìn thấy mấy người bọn họ đối phương còn bày ra vẻ ghét bỏ.

Nhìn thấy hai người đi với nhau, trong lòng Chu Niệm Niệm cũng thấy tò mò, thần xui quỷ khiến đi theo sau hai người.

Kề sát tai vào cửa, quả nhiên cô nghe được một số âm thanh nhạy cảm mà chỉ khi đàn ông với phụ nữ thân mật tạo giống mới có thể phát ra.

Chu Niệm Niệm rất khϊếp sợ, không hiểu vì sao hai người này có thể làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã?

Những tiếng động này thật không thích hợp cho trẻ nhỏ nghe nhiều, Chu Niệm Niệm còn việc cần làm, liền mặc kệ mà đi chợ đen mua thịt.