Chương 4: Giống Người Không Giống Mệnh

Đại đội Dung Sơn có hơn hai trăm người, nuôi ba bầy dê, mỗi bầy dê đều có người chuyên biệt phụ trách đi chăn, một người có thể nhận bốn công điểm.

So với xuống đồng làm thì chăn dê nhẹ nhàng hơn chút, công điểm còn không thấp, rất thích hợp cho trẻ nhỏ và người già làm.

"Nó còn phải tới trường, chăn dê vào lúc nào?"

Triệu Đại Hoa bĩu môi: "Người trong thôn chúng ta tới trường thì có tác dụng gì, có biết chữ hay không thì cũng vẫn làm mấy việc đấy mà thôi, còn không bằng làm việc kiếm công điểm sớm một chút."

Hiện giờ, thanh niên tốt nghiệp cấp 3 ở thành phố cũng bị đưa xuống nông thôn làm ruộng như bọn họ, đọc sách nhiều như vậy cũng chẳng có tác dụng gì, làm ruộng tới rối tinh rối mù, khiến Triệu Đại Hoa chẳng nhìn ra lợi ích nào của việc tới trường.

Còn cái chuyện học đại học Công Nông Binh gì gì đấy rồi ra làm cán bộ, cho dù Triệu Đại Hoa cảm thấy con trai mình là tốt nhất thì cũng không dám nghĩ tới.

"Được, cô muốn Hưng Vượng đi chăn dê thay Thanh Thanh, vậy thì sau này cứ để Thanh Thanh đi học thay Hưng Vượng đi."

Triệu Đại Hoa lập tức nghẹn: "Một đứa con gái, đọc sách làm gì."

Hai người đang cãi nhau thì Đường Thanh Thanh đã sớm nhân cơ hội chuồn êm, ôm đống quần áo ra bờ sông giặt.

Cô cầm chày gỗ đập lên quần áo bẩn, trong đầu lại nghĩ tới giấc mơ đêm qua.

Đây không phải là lần đầu tiên cô mơ thấy mình được cho đi làm con thừa tự của bác gái kia.

Giấc mơ đấy cũng rất chân thực, nó giống như đang kể lại một câu chuyện xưa, khiến cô cảm thấy cực kỳ quái lạ.

Cô quả thực rất hâm mộ chị họ Đường Trân Trân.



Sinh nhật của hai người chỉ kém nhau mười ngày, nghe nói trước đây dung mạo còn khá giống nhau, chỉ là giống người nhưng không giống mệnh.

Nhưng cô không có ấn tượng gì với người nhà đó, lần cuối cùng họ tới đại đội Dung Sơn đã là chuyện của năm năm trước.

Đường Thanh Thanh chỉ nhớ bọn họ nhìn không giống với người trong thôn, nhất là chị họ cùng lứa tuổi Đường Trân Trân.

Cho tới bây giờ, người trong thôn vẫn luôn nhắc tới chuyện này.

Bọn họ đều nói, hai người lúc trước có dáng vẻ rất giống nhau, nếu mặc đồ giống nhau là sẽ không phân biệt được.

Nhưng sau khi lớn lên, một người giống như lớn lên trong bùn lầy, còn người kia lại lớn lên nơi trời cao, cực kỳ đối lập.

Quan trọng nhất là, cha mẹ cùng các anh trai Đường Trân Trân đều rất cưng chiều cô ấy, không giống như cha mẹ Đường Thanh Thanh xem cô như kẻ thù vậy.

Thuở còn nhỏ, Đường Trân Trân từng bị đưa về nông thôn nuôi dưỡng mấy năm, sắp tròn bốn tuổi mới được cha mẹ đón đi.

Sau khi Đường Trân Trân sinh ra không bao lâu thì cha Đường Kiến Quốc, bởi vì có kỹ thuật hơn người, mà bị điều tạm tới vùng sâu vùng xa để tham gia kiến thiết tuyến ba.

Sau đó mẹ Tô Dung cũng đi theo qua đó.

Nhưng lúc ấy, bà phải chăm sóc tới ba đứa trẻ, thân thể Đường Trân Trân lại không quá tốt, không thích hợp đi đường xa.

Hơn nữa, đi tới nơi vừa mới bắt đầu kiến thiết, điều kiện vô cùng gian khổ, rắn, côn trùng ở khắp mọi nơi, nên tạm thời để Đường Trân Trân ở lại nông thôn.