Chương 36: Theo Như Trong Sách

Ở trong sách, đại đội Dung Sơn cũng xảy ra chuyện kho lúa bị đốt, khiến tất cả lương thực của đại đội Dung Sơn đều mất trắng, vốn dĩ là một năm bội thu, nhưng vì một trận lửa lớn mà thành ra không thừa một hạt thóc.

Trong sách, sở dĩ Đường Trân Trân ở thành phố cách xa vài trăm dặm biết chuyện này là vì ở dưới quê thiếu thốn khó khăn, Đường Kiến Quân và Triệu Đại Hoa dẫn theo Đường Thanh Thanh trong sách và Đường Hưng Vượng cùng đi vào thành phố tìm Đường Kiến Quốc, muốn nhờ ông ấy giúp đỡ.

Mà đoạn này cũng cường điệu miêu tả bốn người nhà này khó ưa khó chiều như thế nào, thể hiện rõ sự tham lam, thô bỉ của dân quê.

Cả nhà bốn người không nói tiếng nào đã tới, chỉ muốn ăn trên đầu trên cổ của người ta.

Trong sách, Đường Thanh Thanh thường mặc lén quần áo của nữ chính, dùng đồ đạc của nữ chính, còn trộm cả tiền mừng tuổi của nữ chính, làm ra đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi.

Biết được tin Đường Trân Trân vào đoàn văn công, Đường Thanh Thanh ở trong sách cũng có ý đồ, năn nỉ Đường Kiến Quốc đưa mình vào cùng.

Đường Kiến Quốc đương nhiên sẽ không đồng ý, đoàn văn công cũng đâu phải nhà ông ấy mở, thế là gia đình kia lại bắt đầu lôi chuyện mới chuyện cũ ra đay nghiến cả ngày.

Thời gian đó bọn họ cứ làm mình làm mẩy, ồn ào suốt cả ngày, mãi tới khi Đường Thanh Thanh trong sách hại nữ chính suýt nữa ngã gãy chân, không thể khiêu vũ tiếp nữa, lúc này Đường Kiến Quốc mới bất chấp thể diện mà đuổi cái gia đình hút máu kia đi.

Thời gian trong sách không nói rõ, cũng không viết tháng mấy kho lúa bị đốt, theo như miêu tả thì chắc là thời gian này rồi.

Quyển sách này rất dài, Đường Thanh Thanh lại “đọc hết” nó trong thời gian cực ngắn, một số chi tiết phải tới lúc có gợi ý cô mới nhớ ra được.



Đường Thanh Thanh vốn còn hoài nghi không biết có phải mình bị hâm hấp, nên mới xuất hiện ảo giác hay không, hiện tại cô đã có thể khẳng định rằng tất cả những chuyện này đều là sự thật.

Có điều trong sách là cô của thế giới khác, ở thế giới này, vận mệnh của cô đã bị thay đổi rồi.

Nhưng tại sao thế giới này và thế giới kia lại khác xa nhau như thế chứ?

Tuy Đường Thanh Thanh rất bất ngờ, nhưng vì những chuyện đã xảy ra, cô cũng bình tĩnh tiếp nhận chuyện này, chỉ là có chút ngỡ ngàng, đầu óc rối bời.

“Chị Thanh Thanh, kho lúa bị cháy hết rồi, có phải sang năm chúng ta phải chịu đói rồi không?”

Vương Thảo Nhi kéo cánh tay của Đường Thanh Thanh, hai mắt đỏ hoe.

Là con cái nông dân, bọn trẻ hiểu rõ tầm quan trọng của lương thực.

Hiện tại mọi thứ đã mất sạch rồi, sang năm phải làm sao bây giờ.

Vương Thảo Nhi kéo Đường Thanh Thanh ra khỏi mớ bòng bong trong đầu, Đường Thanh Thanh vừa nghĩ tới chuyện hơn vạn cân lương thực trong kho lúa đã cháy rụi thì cũng chẳng còn lòng dạ mà nghĩ tới chuyện của mình nữa.

Tuy hiện tại trong lòng cô bây giờ vẫn rối như tơ vò, hoàn toàn không thể tìm được manh mối để chải vuốt lại suy nghĩ, nhưng cô có thể xác định một chuyện.