Chương 2

Từ lúc hai tuổi về sau, trừ bỏ những ngày lễ ngày tết, ba Lâm mẹ Lâm thường sẽ không mang cô về quê xem lão nhân, cho nên cô cùng người trong nhà này tiếp xúc cũng không được nhiều.

Dựa theo nội dung trong sách cô đã đọc trước khi xuyên qua, đường tỷ Lâm Lan Huệ của cô hình như là ở hai năm trước khi thi đại học được khôi phục mới bị người xuyên vào, thay đổi thành người khác. Nhưng mà vì lúc ấy cô không xem kỹ, cũng quên mất vì cái gì nữ chủ sẽ xuyên vào người đường tỷ cô, bởi vậy cũng không có cách nào ngăn cản không cho chuyện này xảy ra.

Mặc kệ như thế nào vẫn là giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, cho dù nữ chủ xuyên lại đây, cô chỉ cần cảnh giác một chút, ít giao tiếp cùng với cô ta và nam chủ, nhất định có thể tránh cho cô không bị kết cục như trong sách.

“Nè, Hạ Hạ sao cậu không nói gì vậy?” Hồ Chi Chi không nghe thấy Lâm Bạch Hạ nói chuyện, ngồi ở phía sau khó hiểu hỏi.

Lúc này Lâm Bạch Hạ mới từ trong suy nghĩ thanh tỉnh lại, tiếp lời câu nói mà Hồ Chi Chi vừa mới hỏi cô.

Bởi vì không thể nói cô muốn tham gia thi đại học vào năm sau, cho nên cô liền cùng Hồ Chi Chi nói: “Đến lúc đó lại tính đi, tớ còn chưa có quyết định, chờ sang năm xem sao.”

Hồ Chi Chi nói: “Ai, tớ sang năm còn không biết phải làm sao bây giờ đây. Mẹ tớ vốn định đem công tác ở xưởng dệt của bà truyền cho tớ, làm tớ đi thế chỗ bà, nhưng mà cậu cũng biết rồi đó, chị dâu tớ, chị ta một chút mệt đều không ăn, một hai phải buộc mẹ tớ đem công tác đó cho chị ta. Đương nhiên người mẹ thương nhất là tớ, vẫn muốn đem công tác ở xưởng dệt cho tớ, nhưng là chị dâu vẫn luôn nháo, tớ cũng không muốn làm mẹ khó xử bị kẹp ở giữa, liền dứt khoát nói tớ từ bỏ nhường cho chị ấy, chờ sang năm tớ muốn thi đậu dựa vào thực lực bản thân.”

Thở dài một hơi, Hồ Chi Chi còn nói thêm: “Nhưng mà hiện tại tớ lại có chút hối hận, bởi vì lo lắng sang năm thi vào không được, nơi đó chiêu chính thức công khảo hạch nghe nói một năm so một năm nghiêm khắc, hình như là bởi vì hiện tại đã đầy người, trong xưởng không thiếu người nữa.”

Lâm Bạch Hạ tuy rằng cùng Hồ Chi Chi quan hệ cũng không tệ lắm, nhưng là đối việc trong nhà cô ấy cũng không thể đánh giá tốt hay không tốt, vì thế cô khuyên: “Đừng mỗi ngày suy nghĩ, rồi hỏng tâm tình, hay là đọc nhiều sách một chút đi, chờ đến lúc chúng ta tốt nghiệp, điểm đẹp một chút, đến lúc đó sẽ có nhà máy đến trường học chúng ta chọn người cũng không chừng.”

Việc này cũng thường có, nhưng mỗi năm danh ngạch cũng rất ít, bởi vì nhà máy lớn rất ít khi tới trong trường học chọn học sinh, nhưng là việc này cũng coi như là một con đường khác, biết đâu may mắn sẽ xảy ra.

“Sau này tan học về cậu tới nhà của tớ đi, tớ cho cậu học bổ túc thêm nhé.” Lâm Bạch Hạ nói.

Hồ Chi Chi ghét nhất chính là học tập, lúc ấy có thể thi đậu cao trung vẫn là dựa vào Lâm Bạch Hạ vẫn luôn lôi kéo cô cùng học, hiện tại Lâm Bạch Hạ vừa nói cho cô học bù, cô liền nhớ tới cảm giác lúc trước khi thi vào cao trung bị Lâm Bạch Hạ bắt ép học tập.

Nhưng là cô biết Lâm Bạch Hạ cũng vì muốn tốt cho cô mà thôi, cô cũng không phải là người không biết tốt xấu, vì thế trả lời: “Vậy cảm ơn cậu, Hạ Hạ, đợi lát nữa tới Cung Tiêu Xã tớ sẽ mua nước có ga cho cậu uống.”

Lâm Bạch Hạ còn chưa kịp trả lời, cô liền phát hiện đã tới Cung Tiêu Xã rồi.

“Tới Cung Tiêu Xã rồi, chúng ta mau vào thôi.” Lâm Bạch Hạ đối Hồ Chi Chi nói.

Hồ Chi Chi đứng ở một bên chờ Lâm Bạch Hạ đem xe để ở cửa Cung Tiêu Xã khóa lại cẩn thận, mới cùng nhau bước vào trong.

Đồ vật trong Cung Tiêu Xã đều bày biện thập phần chỉnh tề, Lâm Bạch Hạ phát hiện trong một góc có để một đài TV trắng đen rất nhỏ, nhưng là ở niên đại đã thực khó lường. Trên tường còn dán rất nhiều biểu ngữ trích lời, vừa nhấc mắt lên là có thể nhìn thấy.

Người bán hàng đang cắn hạt dưa ở trước quầy, thấy các nàng tới cũng không có giương mắt nhìn, vẫn tiếp tục cắn hạt dưa.

Lâm Bạch Hạ cùng Hồ Chi Chi ở trước quầy tìm được nơi bán dây cột tóc, tuy rằng chủng loại trong suy nghĩ của Lâm Bạch Hạ thực đơn điệu, nhưng là ở niên đại này xem như đã thật tinh xảo đúng mốt.

“Hạ Hạ, cậu xem dây cột tóc kia đi, thật xinh đẹp luôn! Tớ đi hỏi bao nhiêu tiền.” Hồ Chi Chi liếc mắt một cái liền nhìn trúng một cái bên trong đó, Lâm Bạch Hạ không có cái gì đặc biệt thích, liền dứt khoát cùng Hồ Chi Chi mua giống nhau.

“Chị ơi, dây cột tóc nơ bướm màu đỏ bên kia bao nhiêu tiền vậy?” Hồ Chi Chi miệng ngọt, đi lên liền hỏi người bán hàng đã ba mươi mấy tuổi.

Mà người bán hàng sau khi nghe được gọi bằng chị, thái độ cũng tốt lên rất nhiều, trực tiếp đi tới đem dây cột tóc lấy ra, nói: “Một cái tám mao tiền, nếu là mua hai cái thì một khối năm mao.”

Hồ Chi Chi nghe vậy, thầm nghĩ cũng đắt quá rồi.

Chị bán hàng thấy biểu tình Hồ Chi Chi, cũng biết cô đang thấy đắt, chị cũng không có khuyên bảo thêm, bởi vì dây cột tóc này bán thực tốt, cơ bản không thiếu người tới mua. Chị ấy liền định đem dây cột tóc để lại trên quầy hàng, lúc này Hồ Chi Chi có chút gấp gáp, sợi dây cột tóc này tuy rằng có hơi đắt tiền nhưng là cô lại thích không chịu nổi, cuối cùng quyết tâm nói: “Chị chờ một chút, em muốn mua.”

“Cậu muốn mua sao?” Hồ Chi Chi hỏi Lâm Bạch Hạ. Nếu là Lâm Bạch Hạ cũng mua, các cô có thể tiết kiệm được một mao tiền đâu.

“Ừa, tớ cũng muốn mua giống cậu.”

Vừa mua xong, Hồ Chi Chi đã gấp không chờ nổi đem dây cột tóc buộc trên đầu. Còn Lâm Bạch Hạ không có dùng ngay, mà đem dây cột tóc bỏ vào túi.

“Hạ Hạ, tiền tớ mua xong dây cột tóc dư lại không đủ mời cậu uống nước có ga rồi, chờ lần sau tớ tích cóp tiền, lại mời cậu uống.” Hồ Chi Chi có chút áy náy nói.

“Không có gì đâu, không cần cậu mời, cậu còn cùng tớ đi ra ngoài một chuyến mà, hẳn là tớ mời cậu mới đúng.” Lâm Bạch Hạ một bên xe đẩy một bên nói.

“Được rồi, bây giờ chúng ta đi đến tiệm lương thực đi.”

“A, được rồi”, Hồ Chi Chi chạy nhanh trả lời.

Tiệm lương thực cách Cung Tiêu Xã không xa, các cô thực mau liền đến, bởi vì hiện tại là buổi chiều sắp đến giờ cơm, người ở bên này cũng rất ít, Lâm Bạch Hạ cũng không cần phải xếp hàng.

Lúc này tiệm lương thực, ngoài dùng phiếu gạo cũng có thể đưa tiền để mua gạo, nhưng mà giá so với có phiếu gạo sẽ cao hơn một chút, chính sách lúc này đã rộng thùng thình rất nhiều. Trong nhà Lâm Bạch Hạ phiếu gạo còn thừa không ít, cần phải dùng nhanh cho hết, bằng không để quá thời hạn liền trở thành đồ bỏ, cho nên tự nhiên cô chỉ xài phiếu gạo.

“Được rồi, mười cân gạo đúng không? Con chờ chú một lát, chú đi vào khiêng ra cho.” Ông chú ở cửa hàng tiếp nhận phiếu gạo và tiền của Lâm Bạch Hạ, nhìn rồi nói.

Người ở tiệm lương thực không chỉ giúp đem gạo dọn tới ghế sau xe đạp, mà còn tri kỷ giúp Lâm Bạch Hạ dùng dây thừng bó chắc lại, phòng ngừa rớt xuống. Lâm Bạch Hạ nói cảm ơn, rồi đẩy xe cùng Hồ Chi Chi trở về.

Lúc Lâm Bạch Hạ đẩy xe đến dưới lầu, liền thấy được ba cô hướng về phía cô mà đi tới, xem ra đã đợi ở đây được một lúc.

“Hạ Hạ con đem xe đẩy đến hàng hiên đi, để ba đem gạo lên được rồi.” Ba Lâm nhìn con gái nói.

Ba Lâm thực sự là người thương con gái số một, tuy rằng một túi gạo mười cân đối với Lâm Bạch Hạ mà nói cũng không nặng, rốt cuộc cô đã 16 tuổi, sao có thể chỉ một túi gạo mười cân đều mang không được. Nhưng trong mắt Ba Lâm, ông không thể để con gái mình chịu mệt dù chỉ một chút, nếu là ở hiện đại, ba khẳng định sẽ bị gọi là “nữ nhi nô”.

Lâm Bạch Hạ cũng biết cô khẳng định giành không lại ba Lâm, vì thế cũng chỉ có thể để cho ba Lâm đem gạo mang đi lên, cô ngoan ngoãn đi cất xe đạp.