Chương 1

"Hạ Hạ, con đi đến tiệm lương thực dưới lầu mua túi gạo về đi, gạo trong nhà sắp hết rồi, lấy thêm một ít tiền lẻ bên trong mà mua nước có ga con thích ấy." Mẹ Lâm ở trong phòng bếp hướng về phía Lâm Bạch Hạ hô lớn.

“Vâng, con biết rồi." Nghe thấy lời nói của mẹ Lâm từ trong phòng bếp truyền tới, Lâm Bạch Hạ bước từ trong phòng ra ngoài, cô đi đến phòng khách từ trong ngăn kéo phía dưới bàn gỗ tìm được một chiếc hộp bằng thiếc rồi lấy phiếu gạo bên trong ra.

Bình thường nhà cô thường để tiền lẻ, phiếu gạo, phiếu vải cùng các loại phiếu khác ở trong đây, lúc nào muốn dùng thì cứ việc đến đây lấy.

Nhưng mà Lâm Bạch Hạ lại không có lấy tiền lẻ ra. Ngày thường nếu như cô muốn dùng tiền cũng không cần phải lấy từ nơi này, bởi vì mỗi tuần ba cô đều sẽ cho cô hai khối tiền để tiêu vặt, ở niên đại này, đối với cô mà nói đó có thể xem như có được một số tiền lớn, cô lại dùng không hết, một tháng còn có thể để dành được bảy tám khối đó chứ.

Vừa mới đến cửa liền gặp được ba Lâm đúng lúc đang tan tầm từ trong nhà máy trở về: "Hạ Hạ, con muốn đi đâu vậy?"

“Con đi xuống tiệm lương thực dưới lầu mua túi gạo ạ." Lâm Bạch Hạ vừa đem khăn mặt treo trên cái giá gần cửa đưa cho ba Lâm vừa cười nói.

Ba Lâm nghe vậy, lập tức buông xuống khăn mặt: "Con không cần đi, để ba đi mua là được, một cô gái nhỏ nhắn như con sao khiêng gạo nổi rất mệt nha. Con cứ vào phòng ngoan ngoãn đọc sách đi, để ba đi."

Nghe được lời nói của ba Lâm, mẹ Lâm từ trong phòng bếp thò đầu ra nói: "Một túi gạo sao có thể làm nó mệt được, túi gạo cũng không nặng đến nỗi nào, ông cứ đem nó sủng tận trời đi." Tuy rằng trong lời của Lâm mẫu mang theo quở trách, lại rõ ràng không có cự tuyệt đề nghị của ba Lâm, bà thấy ba Lâm sủng ái con gái như vậy còn vui như mở cờ trong bụng.

"Được rồi, Hạ Hạ con mau trở lại phòng đi, ba sẽ đi mua." Ba Lâm vội giục cô.

Lâm Bạch Hạ thấy ba Lâm mới vừa từ nhà máy trở về, đã mệt mỏi cả ngày rồi, tự nhiên không chịu để ông đi mua, vì thế cô liền nói: “Ba ba, ba không cần đi, con muốn tự mình đi, vừa lúc con cũng muốn cùng Chi Chi đi dạo ở cung tiêu xã mua hai sợi dây buộc tóc luôn ạ."

“À, được được, vậy Hạ Hạ trên người con tiền còn đủ hay không, không đủ thì nói với ba, ba đưa thêm cho." Ba Lâm là người sủng con gái, nếu con gái đã nói như vậy, ông dĩ nhiên sẽ đồng ý vô điều kiện.

"Không cần đâu, con vẫn còn đủ vậy con đi, ba ba mau đi vào ngồi nghỉ ngơi đi." Lâm Bạch Hạ vừa mở cửa vừa nói.

Đi xuống lầu, Lâm Bạch Hạ đến trước cửa một hộ gia đình hô một tiếng, không bao lâu một nữ hài thắt bím tóc hai bên từ bên trong chạy ra. “Hạ Hạ cậu tìm tớ có chuyện gì không?"

“Tớ định đi đến tiệm lương thực mua gạo, cậu có muốn đi cùng tớ hay không, lúc trở về chúng ta có thể vào cung tiêu xã mua dây buộc tóc luôn." Lâm Bạch Hạ nói. Tất nhiên cô đi một mình cũng được thôi, nhưng cô đã lỡ cùng ba Lâm viện cớ là đi cùng bạn, cho nên mới xuống dưới tìm Hồ Chi Chi.

"Đi chứ, cậu đợi tớ một chút để tớ đi lấy tiền." Nhà Hồ Chi Chi lúc này cũng không có việc gì cần làm, đi theo chị em tốt ra ngoài chơi đương nhiên là được.

Chiếc xe đạp dựng trong hành lang tuy rằng có chút cũ nhưng vì ba Lâm thường xuyên bảo dưỡng nó cho nên chạy y như xe mới, không có cái gì khác biệt hết. Lâm Bạch Hạ thừa dịp Hồ Chi Chi đi vào lấy tiền, cô đi trước đem xe đạp trong hành lang đẩy ra, bởi vì cô muốn đem gạo đặt ở trên xe đạp đẩy về làm vậy có thể tiết kiệm được chút sức lực.

Rất nhanh Hồ Chi Chi liền ra tới, Lâm Bạch Hạ vốn định đi tiệm lương thực mua gạo trước, nhưng là nghĩ tới nếu mua gạo xong rồi lại phải mang theo gạo đi dạo cung tiêu xã vậy rất phiền toái, cho nên cô liền lái xe chở Hồ Chi Chi đi cung tiêu xã trước.

"Hạ Hạ, sang năm cậu sẽ tiến xưởng tiếp ban của mụ mụ cậu sao?" Hồ Chi Chi ngồi ở ghế sau xe đạp hỏi. Sang năm các cô sẽ tốt nghiệp trung học.

Năm nay là năm 1976, Lâm Bạch Hạ biết sang năm chính là 1977, đó là năm mà kỳ thi đại học sẽ được khôi phục, đến lúc đó cô nhất định bắt lấy cơ hội này tham gia thi đại học. Chỉ là những lời này cô lại không thể nói ra, cô không biết nên giải thích như thế nào, chính mình có được tin tức này từ đâu?

Mà vì cái gì cô sẽ biết sang năm sẽ khôi phục kỳ thi đại học, bởi vì cô là một người xuyên việt, không, chính xác hơn cô là một người xuyên thư.

Ở hiện đại cô là một sinh viên còn chưa tốt nghiệp, lúc ấy ở nước ngoài cô đang chuẩn bị đi đến trường, thì lại nhận được tin tức cha mẹ cùng xảy ra tai nạn giao thông bỏ mình, cô suốt đêm bay trở về nước.

Nhưng người chết không thể sống lại, sau khi làm xong xuôi lễ tang cho cha mẹ, cô ở trong biệt thự nhớ lại khoảng thời gian đã qua. Chỉ là không có nghĩ đến, trong lúc cô tinh thần hoảng hốt, nhất thời không chú ý dưới chân nên đã từ trên thang lầu té xuống.

Sau khi khôi phục ý thức, cô phát hiện mình biến thành một bé gái sơ sinh đang từ trong bụng mẹ chui ra, rồi sau đó cô bị lấy tên cũng gọi là Lâm Bạch Hạ.

Sau một đoạn thời gian, từ trong thông tin của những người nói chuyện bên cạnh, cô mới suy đoán ra hiện tại hẳn là thập niên sáu mươi.

Cô đã đi đến một niên đại xa lạ và có một đôi cha mẹ xa lạ.

Nhưng là cha mẹ hiện tại của cô đối với cô thật sự tốt vô cùng, từ trong lời nói đều có thể thấy được bọn họ đối với chính mình sủng ái đến dường nào.

Tuy rằng đối cha mẹ ở hiện đại cô mười phần tưởng niệm, nhưng theo thời gian trôi qua đối với cha mẹ hiện giờ cô cũng có tình cảm, cô đã tiếp thu bọn họ từ trong đáy lòng. Những ký ức trước kia, chậm rãi bị cô bỏ vào góc hẻo lánh bí ẩn, trân quý trong lòng.

Ở thời điểm cô hai tuổi, lần đầu tiên theo ba mẹ về quê thăm ông bà nội, cô mới phát hiện mình không phải đơn thuần xuyên việt mà là xuyên thư.

Bởi vì trước kia mẹ Lâm lấy lý do thân thể cô không tốt, cho nên lúc cùng ba Lâm về quê vấn an ông bà vẫn luôn không có mang theo cô, sợ cô trên đường xóc nảy thân mình xương cốt chịu không nổi, bị gió thổi nhiễm bệnh. Cho nên phải đến sau khi cô hai tuổi, lần đầu tiên cô theo cha mẹ về nông thôn thăm ông bà nội mà cô chưa từng gặp mặt.

Tại nhà ông bà nội, cô nhận thức một đám người, cô biết mình có một người chị họ tên là Lâm Lan Huệ.

Lúc này, cô rốt cuộc phát hiện mình là xuyên thư, xuyên đến một quyển niên đại văn. Cô có thể nghe được tên người một nhà tên này không bao lâu liền biết là bởi vì ở hiện đại khi cô nhìn đến quyển sách này, nhìn thấy nữ phụ có cùng tên với cô có kết cục thê thảm, cho nên mới đặc biệt nhớ kỹ quyển sách này đến vậy.

Trong quyển sách này nữ chủ chính là chị họ của cô, nội dung cốt truyện cũng chỉ quay quanh chị họ cô, cho nên cô đối với người một nhà này vẫn có chút ấn tượng.

Lúc này cô cũng hiểu vì sao trước khi cô được hai tuổi mẹ Lâm vẫn luôn không mang theo cô trở về.

Trong nguyên tác, ba cô là con trai cả trong nhà này, nhưng là vì một ít nguyên nhân cùng trong nhà quan hệ thật bình thường, bà nội của cô cũng không thích mẹ cô, tự nhiên đối với cô cháu gái này cũng không thích.

Nhưng vì đạo hiếu, ngày lễ ngày tết ba mẹ cô vẫn cần phải đi nông thôn thăm hỏi hai lão nhân, nếu không chỉ sợ sẽ bị người đâm cột sống mắng chửi.

Bởi vì mỗi lần tới, lão thái thái đều không có sắc mặt tốt đối với mẹ cô nên mẹ cô trước lúc cô hai tuổi đều không mang cô đi theo, thứ nhất là bởi vì sợ cô thân mình xương cốt không tốt chịu không nổi sinh bệnh trên đường, thứ hai là sợ mang theo cô khi không có ba Lâm ở đó cô sẽ bị bắt nạt.