Diệp Thiên Hủy nhanh chóng tìm được trang tương ứng, lật qua, chữ Hồng Kông được viết bằng chữ Hán phồn thể, có chút giống với chữ cô dùng trong triều đại trước của cô, thế nên cô xem hiểu.
Mà bất ngờ là Diệp Văn Nhân này lại chính là đứa con gái ruột của “mẹ” cô, đã thay thế cô đến Hồng Kông. Bản tin này chính là nói về cô ta.
Trên đó viết, bởi vì ông cụ Cố và ông cụ Diệp có mối quan hệ sâu xa nên đã hai nhà đã hứa hôn từ lâu, sau đó là đính hôn. Dựa theo bức ảnh được truyền thông chụp lại vào một người trước đó thì cậu chủ nhà họ Cố là Cố Chí Sàm và cô chủ Diệp Văn Nhân của nhà họ Diệp đang cùng nhau tham dự một buổi tiệc tối. Người ta nghi ngờ rằng bọn họ đang hẹn hò, nếu vậy Diệp Văn Nhân có lẽ sẽ được gả vào nhà họ Cố, trở thành mợ trẻ rồi.
Cô tiếp tục xem, bên dưới ghi cặn kẽ chi tiết về lai lịch nhà họ Cố và tài sản của họ. Cô xem không hiểu song đại khái biết được rằng nhà họ Cố rất giàu có, không chỉ có tiền mà có có địa vị, có lẽ tương đương với quốc công ở thời đại của cô.
Diệp Thiên Hủy lại nhìn bìa, trên bìa, Diệp Văn Nhân xịt keo trên tóc, tóc uốn xoăn, đi một đôi giày đế bệt rất thời trang, đeo một chiếc vòng cổ bằng vàng lấp lánh, nhìn rất xinh đẹp.
Bên cạnh Diệp Văn Nhân chí là Cố Chí Sàm…
Diệp Thiên Hủy nhìn kỹ một chút, nghĩ rằng Cố Chí Sàm này cũng đẹp trai quá rồi.
Khuôn mặt anh ta tựa như một bức tranh được vẻ tỉ mỉ vậy, làn da trắng lạnh như đồ sứ cấp cao, đường nét cằm rõ ràng cùng với cần cổ thon dài, mặc một bộ vest trắng rất thời trang và đắt tiền, khí chất tuyệt đẹp.
Một người đàn ông như vậy đứng bên cạnh Diệp Văn Nhân, cao quý lịch lãm, quả thực giống như bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích vậy.
Khi Diệp Thiên Hủy còn bé đi nhặt ve chai bán lấy tiền có nhặt được một bộ truyện tranh do người khác lén vứt đi, trong truyện tranh phương Tây có một số nhân vật phản diện đầy màu sắc, còn bạch mẽ hoàng tử trên đó thì trông như anh ta thế này.
Cô luôn cho rằng đây đều là tranh vẽ, trên đời này không thể có một người xinh đẹp như vậy tồn tại, nhưng không ngờ rằng thật sự lại có.
Chẳng qua Cố Chí Sàm này rõ ràng là kiêu ngạo, trông có vẻ coi trời bằng vung, khá kiêu căng.
Diệp Thiên Hủy đang xem báo, chợt nghe bên cạnh có giọng nói: “Là cô à?”
Cô đi theo giọng nói, nhìn sang thì thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, trên tay có hình xăm, đầu cạo trọc trắng lóa.
Cô gật đầu: “Là tôi đây.”
Đầu rắn nhìn Diệp Thiên Hủy, ánh mắt nhanh chóng quét qua trên người cô, sau đó liếʍ liếʍ răng cấm: "Đi theo tôi."
Đầu rắn gọi Diệp Thiên Hủy sang một bên, cẩn thận trò chuyện, nhanh chóng tìm hiểu tình hình.
Đầu rắn tên là Lý Tam, Lý Tam có một số mối quan hệ ở địa phương, hắn có thể đưa những người như cô từ đại lục đến trung tâm thành phố, nhưng phải trả một khoản phí, giá của Lý Tam là một nghìn đô la Hồng Kông.
Hắn nhìn Diệp Thiên Hủy và nói: "Có điều chúng tôi không phải lúc nào cũng nói đến tiền, còn quan tâm đến nhân tình nữa.”
Diệp Thiên Hủy: "Ồ, nhân tình? Nhưng chúng ta không quen biết nhau, cũng không nhân tình gì đáng nói."
Lý Tam nhìn bộ dáng không thành thật của Diệp Thiên Hủy, bất đắc dĩ nhún nhún vai, sau đó nói: “Chúng ta là có duyên gặp nhau, cô đưa cho tôi 150 trước, sau đó viết giấy nợ 850 đô. Tôi sẽ không tính lãi cô.”
Diệp Thiên Hủy hoang mang: “Nhưng anh không biết tôi là ai, tôi cũng không có người bảo lãnh, nhỡ đâu tôi không trả tiền cho anh hoặc là không có tiền trả, vậy chẳng phải anh lỗ vốn rồi sao?”
Lý Tam nghe thế thì cười: “Ở đất Hồng Kông này, tôi muốn tìm một ai đều dễ như ăn cháo. Ai nợ tôi tiền thì bất kể thế nào cũng phải trả. Còn cô…"
Ánh mắt của hắn từ trên mặt Diệp Thiên Hủy hạ xuống, lướt qua những đồi núi chập chùng, cuối cùng tập trung vào vòng eo thon gọn.
Hắn cười nói: "Gái trẻ xinh như này sao lại không kiếm được tiền? Tôi không sợ chờ đợi, có thể tiếp tục chờ, tôi rất yên tâm."
Diệp Thiên Hủy nghe vậy, nói: "Tôi chỉ sợ tôi vô tình lừa gạt người khác, anh sẽ bị thiệt thòi. Nếu như anh đã không sợ vậy thì tôi yên tâm rồi. Có điều anh cũng không cần lo đâu…” Cô tha thiết hứa hẹn: “Tôi luôn giữ lời, nói chung sẽ không tùy tiện bắt nạt người khác”.