Chương 8

Cao ốc mọc san sát, hai bên đường phố là bảng hiệu trải dài, khắp nơi đều là cửa hàng bán đủ loại thực phẩm, quần áo và một số sản phẩm điện tử, người đi dạo phố mua sắm cũng đủ loại quần áo khác nhau.

Một số tương đối đơn giản, giống với người đại lục, nhưng cũng có một số lại đặc biệt model.

Diệp Thiên Hủy còn cũng nhìn thấy một thanh niên cao lớn mặc áo sơ mi trắng và quần jean, tóc ngắn và đeo kính râm, rất thời trang và bắt mắt, điều kỳ lạ duy nhất là không thể phân biệt được nam hay nữ.

Lúc này trời đã sáng, trên đường rất nhiều quán ăn đã đông đúc, mùi thơm xông thẳng vào mũi Diệp Thiên Hủy.

Cô nhìn qua thì thấy có người bán bánh Vinh Hoa, bánh Bà Xã, mì nạm bò, da cá chiên, thạch đậu, v.v.

Nhìn đến đây, Diệp Thiên Hủy chảy nước miếng, chỉ là cô đã khống chế được.

Những người lính Gurkha mà bà cụ kia vừa nhắc đến đều đóng quân ở khu vực Nguyên Lãng, vì vậy ở thời này luôn có thể nhìn thấy bọn họ ở khắp mọi nơi.

Diệp Thiên Hủy hiểu rằng cô phải cẩn thận kẻo bị họ chú ý đến mình.

Đầu tiên cô đi đến một góc phố, lấy trong quần bó ra hai tờ đô la Hồng Kông 10 đô, sau đó bước đi trên đường như không có chuyện gì xảy ra, giống như một người dân bình thường ở đây, có lẽ nhờ bộ quần áo mà bà cụ cho cô nên không có ai nhận thấy có điều gì bất ổn.

Cô nhanh chóng lách vào một góc, đó là cửa sổ trưng bày của một cửa hàng trang sức, trong góc có một ông già bán tạp chí, bên cạnh còn có một bốt điện thoại, có vẻ là nơi để gọi điện thoại. Cô lập tức cầm theo tiền tiến lên, tỏ vẻ muốn gọi điện thoại.

Ông lão chậm rãi nhìn cô, không nói gì, nhận tiền và rồi thối lại tiền lẻ cho cô.

Sau khi Diệp Thiên Hủy chạm vào điện thoại, cô nhanh chóng bấm số trong trí nhớ, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói cộc cằn: “Muốn tìm ai?”

Diệp Thiên Hủy hiện tại không muốn nói tiếng Quảng Đông, cô uốn lưỡi nói chuyện quá mệt mỏi. Cho nên cô lập tức nói thẳng ý định của mình: “Tôi đến từ đại lục, muốn phản kháng*.”

*Nằm trong “Chính sách phản kháng” nói về việc những người đại lục nhập cư bất hợp pháp đến Hồng Kông.

Người bên kia nghe vậy, đương nhiên là hiểu rất rõ, tức thì cũng cố gắng hết sức dùng tiếng phổ thông: “Có tiền không?”"

Diệp Thiên Hủy: “Anh muốn bao nhiêu tiền?”

Đầu rắn nói: “1000 đô la Hồng Kông.”

Diệp Thiên Hủy: “...”

Nhiều vậy ư! Nếu ở đại lục cũng tương đương 100 ngàn rồi! Nếu tôi có 100 ngàn thì cần quái gì bỏ xứ chạy tới Hồng Kông xa xôi này làm gì hả cha nội!

Cô hít một hơi thật sâu: “Tôi không có nhiều tiền như vậy.”

Đầu rắn nói: “Vậy cô có bao nhiêu?”

Diệp Thiên Hủy: “Vốn là tôi có 200, nhưng bây giờ tôi đã bỏ ra 50 nên chỉ còn 150. Quên đi, tôi sẽ tìm người khác. Giá của anh chát quá."

Đầu rắn: “Cô là con gái à?”

Diệp Thiên Hủy biết “con gái” này ý chỉ là cô gái: “Đúng vậy."

Đầu rắn: “Cô có thể đưa 150 đô trước, còn lại 850 trả sau cũng được. Tôi cho cô nợ đấy.”

Diệp Thiên Hủy hơi nhướng mày: “Thế cũng được.”

Sau khi hai bên đạt được thỏa thuận, đối phương đã hỏi cụ thể vị trí của Diệp Thiên Hủy và nói rằng anh ta sẽ sớm đón cô.

Diệp Thiên Hủy lợi dụng lúc này để tìm một nhà vệ sinh công cộng và nhanh chóng giấu đi toàn bộ hơn chục đô la Hồng Kông còn sót lại, chỉ để lại một 150 đô để đưa cho tên đầu rắn nếu hắn đến.

Cô không còn tiền thừa để dành, nên không thể để bản thân chết đói nhưng cô càng không thể để đầu rắn biết trên người cô có tiền. Những đầu rắn này đều có mối liên hệ chặt chẽ với thế lực địa phương, hơn nữa cô xinh thế này, nhỡ đâu bọn chúng nổi lên ý xấu thì sao? Cô phải đề phòng chứ.

Khi Diệp Thiên Hủy trở lại sạp báo lần nữa, đầu rắn kia vẫn chưa tới. Cô buồn chán bèn lật mấy quyển tạp chí màu sắc sặc sỡ ra xem một chút, có truyện tranh cũng có vé số đua ngựa và thư pháp, khắc hẳn với những tờ báo nghiêm túc ở đại lục.

Diệp Thiên Hủy chuyển sang chuyên mục tạp chí, có "Thế giới võ hiệp", "Thầy đồ" và "Những nhân vật nổi tiếng ở Hồng Kông".

Mà ở trang bìa “Những nhân vật nổi tiếng ở Hồng Kông” có một bức ảnh của một cô gái hiện đại, dòng tiêu đề bên cạnh dường như là “Hai nhà Cô- Diệp đính hôn, Diệp Văn Nhân bắt được con rể vàng”.