Chương 12

Diệp Thiên Hủy: "Anh đừng ồn ào quá, cho dù đau thì cũng cố mà nhìn đừng lớn tiếng. Nếu không cảnh sát đến trục xuất tôi, anh cũng phải bị phạt đấy. Anh nhỏ giọng một chút, ráng chịu đi ha!”

Lý Tam nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nghe cô nói vậy, nước mắt lại càng chảy dữ dội hơn.

Đây là loại cô gái đại lục nào vậy, cô ta đang muốn đánh chết mình song vẫn còn “tốt bụng” khuyên mình nữa mới ghê chứ!

Ai biết lúc này Diệp Thiên Hủy lại đấm: "Tiền của tôi đâu?"

Lý Tam run rẩy nói: "Ở, ở trong… Túi..."

Diệp Thiên Hủy cúi đầu tìm kiếm trong túi hắn, quả nhiên tìm được 150 đô la Hồng Kông của cô.

Tuy nhiên, cô không buông Lý Tam đi mà tiếp tục lục soát các túi khác của hắn, đầu tiên cô tìm thấy một túi bánh Bà Xã còn nguyên chưa mở, Diệp Thiên Hủy lúc này rất đói nên vội vàng giữ lại cho mình.

Cô lại tiếp tục lục lọi một lần nữa, vậy mà tìm được một cái ví tiền, bên trong là giấy nợ của cô, còn có một xấp đô la Hồng Kông.

Đầu tiên cô cất giấy nợ đi, sau đó đếm số đô la Hồng Kông. Ầy, hơn 800 đô la Hồng Kông luôn.

Tên đầu rắn này giàu ghê!

Cô dứt khoát cất 800 của hắn và 150 đô la Hồng Kông của mình: “Được rồi, anh có thể đi.”

Lý Tam mở to mắt: “800 đó là của tôi, đó là tiền của tôi…”

Cô gái đại lục này thực sự ăn cướp tiền? Đây không phải là cướp tiền trắng trợn sao?

Diệp Thiên Hủy nghe vậy, lập tức nhấc chân giẫm thẳng lên ngực Lý Tam, Lý Tam sắc mặt tái nhợt, đau đến không thể phát ra âm thanh.

Diệp Thiên Hủy cụp mắt nhìn người đàn ông trên mặt đất: "Lấy tiền của anh thì sao? Tôi không gϊếŧ anh, đó là lòng tốt của tôi, không phải anh nên cảm ơn tôi à?"

Lý Tam bị đau đến choáng cmn váng, khó khăn ngước mắt lên nhìn Diệp Thiên Hủy, hắn chỉ cảm thấy cô gái đại lục vốn yếu ớt giờ lại có khí chất lạnh lùng thâm trầm, như thể cô là một vị tướng sát phạt quyết đoán, như thể cô đang nắm trong tay tính mệnh của bao nhiêu người trên giới gian.

Sống lưng Lý Tam lạnh lẽo.

Hắn chợt nhớ tới lời ban đầu Diệp Thiên Hủy nói, cô nói luôn sợ mình sẽ lừa gạt người khác, khiến người khác thiệt thòi đau khổ…

Lúc đó hắn còn tưởng cô gái đại lục này vô tội, nhưng giờ hắn đã hiểu…

Hắn run rẩy nói: "Nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp, số tiền đó cô cứ lấy hết đi, cứ lấy đi! Đều là của cô tất, của cô tất, tôi cảm ơn cô!”

Diệp Thiên Hủy hài lòng gật đầu: "Được rồi, anh đã nguyện ý giao cho tôi, vậy tôi yên tâm rồi. Trước đó tôi đã nói rồi, đại khái, tôi sẽ không tùy tiện lừa gạt người khác."

Nói xong cô quay người bỏ đi.

Nhưng được nửa đường, cô quay lại, chân thành nói với Lý Tam, người đã bị cô đánh bầm tím trên mặt đất: “Cám ơn (cảm ơn).”

Lý Tam: “...”

Diệp Thiên Hủy cầm một xấp đô la Hồng Kông, xách theo kia túi bánh Bà Xã, nhanh chóng dọc theo con đường nhỏ rời đi.

Vừa rồi cô đi theo Lý Tam qua đây đã quan sát địa hình và tình huống, hiện giờ cô biết chung quan đều bố trí cảnh sát tuần tra nên cũng biết làm cách nào né tránh những cảnh sát tuần tra đó mà đảm bảo không bị phát hiện.

Trước tiên cô tìm một góc vắng người hẻo lánh, góc này là giữa nhà ngói cũ xưa bên cạnh nhà cao tầng kiểu mới hình thành nên, bức tường lốm đốm và một khu vực hình vuông quét vôi trắng, trên đó dày đặc các chữ viết phồn thể màu đen hoặc xanh lam, đều là quảng cáo.

Diệp Thiên Hủy mở túi bánh Bà Xã ra, vốn dĩ bánh Bà Xã phải xốp giòn, bây giờ hơi nát một chút nhưng vẫn ăn rất ngon, bên trong ngọt ngào thơm phức..

Tổng cộng bốn cái bánh Bà Xã, cũng không lớn, Diệp Thiên Hủy thèm đến chảy ròng nước miếng.

Lúc ở cửa khẩu xuất phát cô ăn no rồi, nhưng cô ngâm mình trong nước biển cả đêm đã tiêu hao hết thể lực, cộng thêm lúc lên bờ cô nóng lòng muốn liên hệ đầu rắn, lại sợ làm người khác nghi ngờ nên vốn không dám mua gì ăn, hiện giờ bụng đã trống rỗng.

Cô cầm bánh Bà Xã, nhanh chóng cắn một miếng.

Ngon quá, thơm thật đấy!

Cảm giác được ăn một bữa thịnh soạn thật thỏa mãn, cộng thêm bánh Bà Xã không cần tốn tiền mua như này lại còn thơm ngon hơn gấp mấy lần!

Sau một phen ngấu nghiến, cô đã ăn xong hai cái bánh Bà Xã, thể lực cũng được bổ sung, cảm thấy khá hơn nhiều rồi.